Hành lang của kí túc xá vắng hoe, vì bây giờ là giờ nghỉ trưa nên các học viên trong học viện đều đã vào lập trình ăn xong là ngủ. Bước chân thình thịc trên đất, Anh Thư như đang muốn điên lên . bảo Ngọc đi bên cạnh, tâm trạng cũng chẳng khác gì, cả lớp Anh bao trùm một màu ảm đạm, thê lương vô cùng. Ngay trong chính lúc ấy, oan gia lại gặp nhau, lớp Toán vừa từ trại mồ côi về, khác hoàn toàn cái vẻ mặt thiểu não của lớp 10 Anh, 30 học viên của lớp Toán đang rất chi là sung sướng. Chạm mặt. Bước chân của hai bên sững lại. Anh Thư nhếch mép mỉa mai:
- Hại được người khác nên vui vẻ nhỉ?
Ngọc Vi chớp mắt, nhỏ ngoáy ngoáy lỗ tai, tỏ vẻ khó hiểu:
- Các cậu đóng kịch giỏi quá mà, thánh thiện lắm, ai mà biết được cái tâm hồn vẩn đục bên trong chứ.
Ngọc Vi bỗng cười lớn lên, nhỏ văn văn lọn tóc, nhìn thẳng vào mắt Anh Thư rồi gằn giọng xuống:
- Câu này, tôi nghĩ tôi nên nói với cậu mới phải?
Bảo Ngọc khẽ nhíu mày, ánh mắt nhu mì mọi ngày biến dạng, nhưng không lộ liễu ra ngoài, nhỏ tiến lên phía trước, nhẹ nhàng hỏi:
- Tại sao các cậu lại phải hại chúng tớ như vậy chứ, bọn tớ đã làm gì sai?
Quá giỏi. Ngọc Vi vỗ tay đôm đốp, ngay cả trong trường hợp này mà Ngọc vẫn có thể diễn xuất nhập tâm đến như vậy, không hề có ý gì là bực tức, nó giống như một câu nói bất lực trách móc vu vơ hơn là trách tội.
- Thế cậu nghĩ chúng tôi hại các cậu cái gì?
Thái Huy đánh mắt sang, khẽ lên tiếng. Thế Bảo vội vàng tranh câu trả lời của lớp bạn mà không cần cho phép:
- Hình như là cái vụ đi đếm cỏ ấy!
Cắn môi mạnh đến mức có thể bật máu, ngay lúc này Anh Thư đang điên tiết, nhỏ rít giọng:
- Đấy là các cậu tự nhận nhá.
Thế Bảo lắc đầu nguầy nguậy, cậu vỗ vỗ trước ngực, miệng cười tươi:
- Lớp Toán sugar sugar Ajinomoto Ajinômôtô , không bao giờ làm cái chuyện ấy.
Không chỉ lớp Anh đơ ra toàn tập mà ngay cả 28 thành viên còn lại của lớp Toán trừ Cát Anh cũng không có gì hơn kém. Nhật Nam không chần chừ mà chạy thẳng đến đánh luôn cho Bảo một phát vào đầu:
- Cái thằng này, mày nói gì mà đưa hạt nêm mì chính ra thế hả.
- Các cậu học giỏi Anh mà không biết à, thì ra lớp trưởng lớp mình vẫn là giỏi nhất, hê hê lớp trưởng nhỉ.
Cát Anh mỉm cười, đúng là cách nói có một không hai của Thế Bảo , ngôn ngữ kiểu này thì cho dù là thủ tướng Anh cũng không dịch ra nổi. Thế Bảo bĩu môi, đặt tay ra sau lưng,làm cái điệu bộ giống thầy giám thị rồi lượn vòng xung quanh:
- Có ngĩa là đường đường chính chính đó mấy bà cố ông cố.
Chỉ có hai từ gói gọn tình cảnh bây giờ : SHOCK NẶNG
Tiết tiếp theo là tiết sử, dù đã có trống vào tiết nhưng lớp Toán vẫn không khác gì cái chợ . Cô Mỹ Tiên bước vào lớp , tà áo dài xanh nhạt tung bay theo ngọn gió của cánh quạt trần, khẽ đánh mắt nhìn cả lớp một lượt, cô nghiêm giọng:
- Bây giờ là mấy giờ rồi hả, học hành kiểu gì mà thế này, chuẩn bị sách vở lên trả bài cho tôi.
- Cô ơi hôm trước là tiết kiểm tra mà.
Thế Bảo rên lên thống thiết, trả bài ư? một giấc mộng khủng khiếp đời đời cảu lớp Toán.Không thèm để ý tới sự xin xỏ cảu học viên, cô Tiên lạnh lùng lấy sổ điểm ra, và bàn tay thon dài lướt qua từng cái tên một. Cả lớp đứng tim, Ngọc Vi khẽ thở phào nhẹ nhõm khi tay cô Tiên đi qua tên của nhỏ.
- Nguyễn Ngọc Hà Mi.
Đoàng....
Như tiếng sét đánh ngang tai, Hà Mi đờ đẵn lấy vở từ trong cặp ra, rồi run run đi lên gặp cô giáo. Ngọc Vi tránh một tiếng thở dài an ủi bạn:
- Sống sót trở về.
Ôi trời, an ủi kiểu này đấy, Hà Mi nheo mắt khó chịu nhìn Vi rồi bước lên bục giảng. Cô Mỹ Tiên hắng giọng rồi từ từ đặt câu hỏi:
- Em cho tôi biết Cách Mạng Pháp tuyên bố "Tổ Quốc lâm nguy vào thời gian nào" ?
Hà Mi há hốc mồm, cho mốc thời gian rồi hỏi xem nội dung diễn biến nhỏ còn chưa biết huống chi là hỏi kiểu này, ngước khuôn mặt nhăn nhó của mình xuống dưới lớp, nhỏ cầu mong tìm được cứu viện. Ngọc Vi lật lật cuốn sách lịch sử đến nỗi rách cả bìa, còn Thế Bảo thì lóng nga lóng ngóng giơ ngón tay lên báo hiệu. Hà Mi dậm dậm chân dưới sàn nhà, nhỏ cắn môi nhẹ.
- Thưa cô....vào ngày....ngày mồng 7.....tháng...
Cô Tiên chau mày, đang hết sức bình tĩnh để nghe hết câu trả lời của nhỏ:
- Em nói nhanh lên chúng ta còn học bài mới nữa chứ, về nhà chưa học bài à?
- Thưa cô là ngày mồng bảy tháng 11...năm..năm một bảy chín....một bảy chín...
Thế Bảo đang cố hết sức để giúp bạn, cậu đưa hai ngón tay ra kí hiệu cho nhỏ, nhưng có vẻ Hà Mi vẫn không nhìn thấy, mặt nhỏ đỏ rần lên, điệu bộ lúng túng vô cùng.
- Hai ...một bảy chín hai...chín hai..
Cố lí nhí trong cổ họng, Bảo mong rằng Hà Mi sẽ nghe thấy, Ngọc Vi ngồi bên dưới cũng đang sốt ruột bẻ ngón tay. Nhưng thật không may, người nghe thấy giọng Bảo không phải là Hà Mi mà lại là cô Mỹ tiên xinh đẹp:
- Hoàng Thế Bảo, em đang làm cái quái gì vậy hả, có muốn tôi cho cả hai đội sổ đầu bài không?
Hạ cánh tay xuống một cách, Thế Bảo run lên, cậu đang cố tìm cách bào chữa:
- Thưa cô em đang....
- Hai làm cái gì mà miệng cứ lẩm bẩm con số hai thế hả?
Cô Tiên đập bàn một cái " Rầm" rồi đứng phắt dậy, hùng dũng tiến tới chỗ Thế Bảo đang ngồi. Bảo lau mồ hôi trên trán.
- Dạ ý em là hai...hai ...hai...
- Hai gì hả?
- Dạ...hại....hai ...hai con thằn lằn con đùa nhau cắn nhau đứt đuôi
Vừa đưa cái tay đi qua đi lại, Bảo hát ngon lành,cả lớp cười ồ lên, cô Tiên giương hai con mắt lên nhìn cậu nghi hoặc rồi dẹp cái bực tức sang một bên gằn giọng:
- Thôi được rồi, không phải hát nữa, lần sau mà còn tái phạm là chết với tôi, Hà Mi về chỗ đi, hôm nay tôi tạm tha cho các em, bây giờ chúng ta học bài mới.
Hà Mi đi dần về chỗ, bẽn lẽn ngồi cạnh Ngọc Vi, nhỏ quay mặt sang nhìn Bảo đầy cảm kích, bây giờ ai cũng có thể đoán được tâm trạng của cậu chàng, vui mừng hết cỡ.