Cao Quan

Chương 229: Bão táp trong hội nghị thường vụ

Trước Sau

break
Hách Kiến Niên xấu hổ ngồi xuống, không biết như thế nào, ông ta đột nhiên cảm giác được ánh mắt của các Ủy viên thường vụ khác có chút quái dị. Mà một số Phó trưởng ban của Ban tổ chức cán bộ lại dùng ánh mắt thương hại nhìn ông ta, chợt lóe lên rồi biến mất.

Hách Kiến Niên trong lòng chấn động, cảm thấy có chút không thích hợp.

Tần Phượng đang muốn tuyên bố họp, đột nhiên cửa phòng họp lặng yên mở ra. Trợ lý Chủ tịch huyện, Chánh văn phòng UBND quận Mạc Xuất Hải kính cẩn bước vào, gật đầu chào Tần Phượng rồi sau đó vội vã đến gần Cố Khải Minh, nhỏ giọng thì thầm vài câu bên tai y.

Cố Khải Minh gật đầu, đứng dậy hướng Tần Phượng vội vàng nói:

- Bí thư Tần, tôi có việc gấp, cần gọi điện thoại. Mọi người cứ họp trước, tôi lập tức quay lại ngay.

Nói xong, Cố Khải Minh vội vàng bỏ đi.

Tần Phượng cau mày, cũng vẫn duy trì trầm mặc khác thường.

Cố Khải Minh vội vàng rời phòng họp, thẳng đến phòng của Mạc Xuất Hải.

Vào văn phòng của Mạc Xuất Hải, Mạc Xuất Hải không bước vào, mà thay Cố Khải Minh giữ cửa, đứng bên ngoài chờ.

- Đồng chí Viễn Chinh, tôi là Cố Khải Minh.

Cố Khải Minh cầm điện thoại, lấy lại bình tĩnh, trầm giọng nói.

- Chủ tịch quận Cố, tôi không biết lãnh đạo đang họp, đột nhiên quấy rầy, thật ngại quá.

Trong điện thoại truyền đến giọng nói ôn hòa của Bành Viễn Chinh. Cố Khải Minh nhíu mày, hạ giọng nói:

- Tôi chỉ có thể cho cậu ba phút, cậu tranh thủ đi.

Bành Viễn Chinh mỉm cười:

- Chủ tịch quận Cố, tôi mới từ tập đoàn Tín Kiệt về. Vừa rồi tôi đã nói chuyện chính thức với Hoàng Bách Thừa. Chúng tôi đã bước đầu đạt được hiệp nghị, nên sốt ruột báo cáo với lãnh đạo.

- Như thế nào?

Cố Khải Minh ngưng giọng nói.

- Thứ nhất, ban giám đốc tập đoàn Tín Kiệt quyết định hạng mục này nhất định sẽ đặt ở thị trấn Vân Thủy. Đây không thể thay đổi được.

Bành Viễn Chinh nói tới đây, hơi tạm dừng một chút.

Cố Khải Minh mừng rỡ, bật cười:

- Đồng chí Viễn Chinh, tôi biết cậu làm việc rất hiệu quả. Được, hạng mục này có thể xác định xuống dưới, cậu chính là đại công thần. Nhưng cậu cũng không được chậm trễ, phải khẩn trương rèn sắt khi còn nóng. Ký tên lên bản hiệp nghị, tranh thủ tiến vào vận tác. Ở quận đều muốn nhìn thấy hiệu quả.

Bành Viễn Chinh lại cười:

- Chủ tịch quận Cố, tôi và đối phương cuối tuần này sẽ tiến vào đàm phán hợp tác. Sau đó, quyết định một số vấn đề, tranh thủ đầu tháng 11 ký kết hiệp nghị. Sau đó bắt đầu lập dự án.

- Nhanh như vậy à?

Cố Khải Minh bất ngờ, mặt mày rạng rỡ:

- Được, tốt lắm!

- Chủ tịch quận Cố, có một chuyện muốn xin chỉ thị lãnh đạo một chút. Việc ký tên vào hiệp nghị nên tiến hành ở quận. Như vậy có vẻ chính thức một chút, cũng nói lên quận rất coi trọng. Không biết lãnh đạo có đồng ý không?

Bành Viễn Chinh khóe miệng hiện lên một nụ cười cổ quái. Hắn nói những lời này là muốn khiến Cố Khải Minh thêm cố lên.

- Được, chủ ý này tốt lắm. Như vậy đi, việc ký tên vào hiệp nghị do thị trấn và UBND quận cùng nhau xử lý. Tôi và Phó chủ tịch quận phân công quản lý công nghiệp sẽ tham dự nghi thức này. Mặt khác, cậu cũng nên tổ chức đối ngoại tuyên truyền cho thật tốt. Đồng chí Viễn Chinh, đây là một hạng mục lớn, chúng ta phải oanh oanh liệt liệt mà làm.

- Cám ơn lãnh đạo đã ủng hộ. Còn có chuyện này…

Bành Viễn Chinh muốn nói lại thôi.

Cố Khải Minh tâm tình khoái trá, cũng không nóng nảy đi họp, cười ha hả:

- Cậu nhóc tinh quái, nói đi, có cần tôi giúp gì?

- Lãnh đạo nói như vậy, khiến tôi đổ mồ hôi lạnh đấy.

Bành Viễn Chinh cười ha hả:

- Là như vậy, lãnh đạo. Chúng tôi ngày mốt muốn cử hành nghi thức động thổ hạng mục cải tạo phố buôn bán của thị trấn, muốn mời lãnh đạo quận tham gia. Về phương diện xí nghiệp, Chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Hoàng Bách Thừa cũng đến tham dự.

- Đi!

Cố Khải Minh trầm ngâm một lát, thản nhiên nói:

- Tôi kiểm tra lại, nếu không có kế hoạch nào khác thì sẽ đi. Còn không thì tôi sẽ bảo đồng chí Đại Dũng đi một chuyến.

Cố Khải Minh nét mặt rạng rỡ, rời khỏi văn phòng Mạc Xuất Hải, hướng Mạc Xuất Hải cách đó không xa, vẫy tay.

- Chủ tịch quận Cố!

- Lão Mạc, vừa rồi đồng chí Viễn Chinh gọi điện thoại, nói là hạng mục đã được quyết định, cuối tuần là có thể ký tên hiệp nghị. Căn cứ vào đề nghị của đồng chí Viễn Chinh, tôi quyết định nghi thức ký tên của hiệp nghị này sẽ đặt ở quận. Cậu và đồng chí Viễn Chinh kết nối một chút. UBND quận dẫn đầu, cần phải đem hoạt động này hoàn thiện chặt chẽ, không được để ra bất cứ vấn đề nào.

Cố Khải Minh thanh âm rất thấp:

- Tạm thời mà nói, đừng để cho quá nhiều đồng chí biết chuyện này.

- Tôi hiểu rồi.

Mạc Xuất Hải gật đầu vâng lệnh.

Cố Khải Minh mỉm cười, rời bước.

Cố Khải Minh bước chân nhẹ nhàng đi vào phòng họp, hướng đám người Tần Phượng cười ngượng ngùng nói:

- Làm chậm thời gian của mọi người. Bí thư Tần, chúng ta bắt đầu cuộc họp.

Tần Phượng thản nhiên cười:

- Được, các đồng chí, chúng ta bắt đầu cuộc họp.

- Hôm nay lâm thời triệu tập hội nghị này, chủ yếu là suy xét công tác sáu tháng cuối năm còn không đến ba tháng nữa. Nhiệm vụ vô cùng trọng đại, vì để làm tốt công tác sáu tháng cuối năm cấp một dấu chấm tròn mỹ mãn.

- Căn cứ vào công tác cần và công tác an bài của Quận ủy, tôi trải qua thận trọng suy xét, hướng lãnh đạo chủ chốt Thành ủy báo cáo, lại cùng Chủ tịch quận Cố, Trưởng ban Lý, Lão Thì kết nối qua, bước đầu quyết định điều chỉnh công tác của đồng chí Hách Kiến Niên.

Tần Phượng lời nói giống như sấm sét bên tai Hách Kiến Niên, khiến đầu óc ông ta như muốn nổ tung.

Quá đột ngột! Như thế nào Tần Phượng lại hướng mình xuống tay? Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà điều chỉnh công tác?

Hách Kiến Niên gần như phát hỏa, trong lòng rít gào. Nhưng chung quy ông không dám. Đây là hội nghị thường vụ quận ủy, ông là một Ủy viên thường vụ quận ủy xếp hạng cuối cùng, địa vị thấp nhất, kinh nghiệm lý lịch no6hg cạn. Kỳ thật rắm cũng không dám thả.

Các Ủy viên thường vụ khác thì đều trầm mặc và chết lặng. Rất hiển nhiên, Tần Phượng phải điều chỉnh Hách Kiến Niên, rất nhiều Ủy viên thường vụ trong lòng đều biết.

- Công tác của quận ủy khá nhiều. Tôi đề nghị gọi đồng chí Hách Kiến Niên trở về quận để hiệp trợ đồng chí Thì Đại Kiến. Đồng thời đem công tác thông tin đối ngoại và công tác cán bộ lão thành giao cho anh ấy.

- Bởi vì thời gian quá gấp, vốn không thể nói trước với đồng chí Hách Kiến Niên. Xin đồng chí Hách Kiến Niên thông cảm. Tóm lại, là vì công tác cần, đồng chí Hách Kiến Niên công tác ở thị trấn lâu rồi, thích hợp điều chỉnh, cũng có lợi cho bộ máy kết cấu của quận ủy chúng ta.

- Đồng chí Hách Kiến Niên, anh có ý kiến gì hay không? Có ý kiến thì có thể đề xuất.

Tần Phượng thản nhiên nói, nhìn về phía Hách Kiến Niên.

Hách Kiến Niên sắc mặt tái nhợt, thật lâu sau mới ngẩng đầu lên, run giọng nói:

- Tôi không có ý kiến, tôi phục tùng ý kiến của tổ chức.

Nói xong, Hách Kiến Niên cúi đầu xuống.

Các lãnh đạo khác vẫn duy trì trầm mặc, hiển nhiên là đều đồng ý. Tần Phượng là Bí thư quận ủy dẫn đầu, các Ủy viên thường vụ khác phải đồng ý.

Tần Phượng mỉm cười, quay đầu nhìn mọi người, lại nói:

- Mọi người có ý kiến gì không? Có thể nêu ra ý kiến của mình.

Cố Khải Minh biết, Tần Phượng muốn y tỏ thái độ.

Nếu Tần Phượng muốn điều chỉnh Hách Kiến Niên, Cố Khải Minh đương nhiên sẽ không phản đối. Hơn nữa, lý do điều chỉnh của Tần Phượng là hợp lý. Người khác cũng không nói nên lời.

Cố Khải Minh hắng giọng nói:

- Tôi đồng ý với ý kiến của Bí thư Tần. Đồng chí Hách Kiến Niên ở thị trấn công tác thời gian khá dài, hiện tại lại là Ủy viên thường vụ quận ủy, hẳn là nên đem tinh lực tập trung về quận ủy. Còn về phần công tác ở dưới, vẫn là nên để cho những người trẻ tuổi đảm nhận.

Cố Khải Minh tỏ thái độ như vậy, những lãnh đạo khác cũng tán thành.

Tần Phượng hài lòng gật đầu:

- Được, vậy chuyện này cứ định như vậy, chúng ta vỗ tay thông qua.

Tần Phượng vỗ tay đầu tiên, các Ủy viên thường vụ khác cũng vỗ tay. Chỉ có Hách Kiến Niên mặc dù đang mỉm cười, nhưng so với khóc còn khó coi hơn.

Không khí trong phòng hội nghị hòa thuận êm ấm, vỗ tay không ngừng. Nhưng bao gồm Tần Phượng bên trong, ai cũng không ngờ, một hồi bão táp đang tiến đến.

Tần Phượng mỉm cười:

- Còn có một vài miễn nhiệm và bổ nhiệm cán bộ.

Nói xong, Tần Phượng hướng nhìn sang Trưởng ban Lý của Ban tổ chức cán bộ.

Trưởng ban Lý vội ho vài tiếng, cười nói:

- Các vị lãnh đạo, căn cứ vào đề cử của Bí thư Tần, ban tổ chức cán bộ trải qua khảo sát và nghiên cứu, quyết định đề danh Phó chánh văn phòng Quận ủy Liêu Vĩ đảm nhiệm chức Bí thư quận ủy thị trấn Vân Thủy, điều nhiệm đồng chí Thẩm Ngọc Lan làm Phó chánh văn phòng quận ủy.

- Đồng chí Liêu Vĩ chính trị kiên định, năng lực công tác xuất chúng. Ở quận ủy công tác cũng nhiều năm, cần cù chịu khó. Ban tổ chức cán bộ cho rằng, đồng chí Liêu Vĩ đảm nhiệm chức Bí thư Đảng ủy thị trấn Vân Thủy là thỏa đáng, phù hợp với đại cục công tác. Về phần đồng chí Thẩm Ngọc Lan, là người công tác bên cạnh Bí thư Tần nhiều năm, năng lực công tác, tố chất chính trị đều rất khá. Suy xét đến tình huống thực tế của cô, để cô đảm nhiệm chức Phó chánh văn phòng quận ủy, hỗ trợ lão Thì là thích hợp.

Trưởng ban Lý đề danh cán bộ, không khí trong phòng hội nghị liền lâm vào trầm mặc khác thường.

Tần Phượng cũng im lặng. Cô luôn quan sát sắc mặt của các Ủy viên thường vụ khác. Cô trong lòng đều biết, đề bạt Thẩm Ngọc Lan, phỏng chừng không ai phản đối. Thẩm Ngọc Lan là thư ký của cô. Nói chung, thư ký lãnh đạo được đề bạt là quy tắc ngầm. Các lãnh đạo khác nếu phản đối Thẩm Ngọc Lan được đề bạt thì cũng tương đương với việc phản đối mình.

Vấn đề mấu chốt ở chỗ, Liêu Vĩ được điều nhiệm đến thị trấn Vân Thủy làm Bí thư Đảng ủy thị trấn, phỏng chừng sẽ có người phản đối.

Tần Phượng không biết, hiện tại mỗi Ủy viên thường vụ khác đều mang những tâm tư riêng.

Từ lúc tin tức Tần Phượng được điều chuyển, các Ủy viên thường vụ khác thông qua con đường của mình, kết quả đáp án đều giống như nhau. Có người nói là đến thành phố Trạch Lâm, có người nói thăng làm Phó chủ tịch thành phố Tân An.

Cái gọi là không có lửa làm sao có khói. Mặc kệ là nói cách nào, ít nhất Tần Phượng cũng phải rời khỏi khu Tân An. Mà cô ta đột nhiên đề bạt thư ký của mình, chứng tỏ sự việc đã không thể nghi ngờ.

break
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Sắc, Sủng, Nữ Cường, Nam Cường
Chị Gái Lầu Trên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Tán Tỉnh Chàng Cảnh Sát Hình Sự
Sắc, Sủng, Nữ Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc