Mộ Dung Nguyệt không nghĩ tới sau lần ở phòng tự học với Cố Hành, lần sau gặp lại đã ở trên sân khấu hội trường.
Hội trường lớn trung học H diễn ra đêm văn nghệ kỉ niệm.
Cô còn cho rằng anh bởi vì cuộc thi mà sẽ không đến kịp.
Sau khi người chủ trì giới thiệu chương trình xong, ánh đèn hội trường dần tối lại.
Chỉ thấy một bản nhạc du dương từ sân khấu chính truyền ra. Toàn bộ âm thanh ồn áo nào động của hội trường biến mất không còn một mảnh. Là Bản Sonata ánh trăng của Beethoven, Cố Hành ngồi đó lẳng lặng tấu lên khúc nhạc này.
Ngón tay thon dài nước chảy mây trôi lướt trên phím đàn đen trắng, tiếng đàn lúc trầm lúc cao mang theo cảm xúc mãnh liệt mê hoặc lòng người.
Người yêu thầm Cố Hành trong trường quá nhiều, nghe được tiếng đàn như vậy cũng có thể tưởng tượng ra một người bình thường tính tình kiêu ngạo lạnh lùng như vậy cũng có lúc đàn ra được bản nhạc tình cảm đến thế.
Không có ai biết, Cố Hành ngồi máy bay tư nhân gấp rút trở về, chỉ muốn đàn khúc nhạc này cho một người nghe mà thôi.
Ngày đó, trong lúc vô tình nghe được Mộ Dung Nguyệt nói thích người đàn dương cầm, cũng thích nghe diễn tấu, cô nói thích, vậy nên anh muốn vì cô mà làm.
Khúc nhạc này từ nhỏ anh đã thích, nghe đồn bản nhạc này Beetheven cũng viết dành tặng cho người thương, anh cũng chỉ muốn đàn cho người mình yêu nghe.
Cả hội trường đông người, liếc mắt một cái anh đã có thể nhận ra cô đứng ở đâu.
Kết thúc khúc nhạc, vỗ tay sấm dậy.
Mộ Dung Nguyệt nhìn Cố Hành trên sân khấu, anh lóa mắt như vậy, bắt mắt như vậy, có đôi khi, sự ưu tú của anh khiến cô cảm thấy hai người dường như không phải ở cùng một thế giới.
Cho nên, cô cũng phải tốt hơn mới có tư cách mà thích anh.
Trương Tử nghe xong lệ trào quanh mắt, đại ca… thật giỏi mà!
Nhưng mà, không phải đại ca đang ở thành phố R sao?
Trương Tử biết rằng nhà đại ca rất giàu, nhưng trước nay lại là người khiêm tốn. Trở về đột ngột như vậy, chẳng lẽ là vì người đại ca thích trong lời đồn sao??? Tuy rằng cậu ta không biết đại ca của mình thích ai, nhưng sau đêm nay, cậu ta có thể thấy rõ đại ca mình ngày càng mê muội người kia.
Ánh mắt Cố Hành chưa từng rời khỏi Mộ Dung Nguyệt, sau khi biểu diễn xong xuôi, anh đã từ chối lời mời liên hoan của thầy cô và bạn bè, chỉ muốn đi tìm cô.
Lại thấy cô vội vã chạy ra ngoài, rời khỏi hội trường.
Đôi mắt người nào đó ảm đạm, anh để Trương Tử ngăn lại một đám người muốn tặng hoa cho mình rồi chạy theo sau cô.
Chỉ thấy dưới ánh đèn mờ nhạt, thiếu nữ cực kì vui mừng lôi kéo tay một người.
Mà nam sinh kia còn dùng tay xoa nhẹ tóc cô.
Ngũ Trì mới từ Mỹ trở về, xuống máy bay đã lập tức chạy tới tìm em họ đã lâu gặp này, không muốn trở về nhà trước vì chính anh là người lựa chọn rời đi.
Vừa mới chuẩn bị lấy nước hoa ra tặng cho em họ lại cảm thấy có sát khí truyền đến.
Từ trước đến nay Ngũ Trì là người rất thông minh nhạy bén.
“ŧıểυ Nguyệt Nhi, em… có bạn trai?” Ánh mắt này sát khí quá nặng, Ngũ Trì cũng có chút run sợ, đây thực sự là một học sinh thôi sao?
“Hả?” Mộ Dung Nguyệt không hiểu, xoay người theo ánh mắt Ngũ Trì nhìn lại.
Trên người Cố Hành còn mặc tây trang để biểu diễn, thân ảnh cao lớn đĩnh đạc nhìn thẳng vào cô.
Đáy lòng Mộ Dung Nguyệt truyền ra một giọng nói ——- Cố Hành, tức giận rồi.
Mà Ngũ Trì cảm thấy hình như thời gian mình trở về không thích hợp cho lắm.