Cố Hành tất nhiên biết nàng đang khẩn trương, vừa rồi ŧıểυ huyệt lại hút chặt một cái khiến hắn thiếu chút nữa đầu hàng. Bảo bối của hắn, càng chơi càng chặt.
“Cố Hành ca ca… A… mau… mau dừng lại!”
Nhưng Cố Hành lại càng đâm sâu hơn, bàn tay đang đỡ eo nàng lại chuyển về phía trước bắt lấy bộ ngực đầy đặn mà xoa bóp.
“Ngực Nguyệt Nhi càng lúc càng lớn.”
Rất thích bị Cố Hành ca ca sờ như vậy, Mộ Dung Nguyệt nhịn không được thở dốc, ŧıểυ huyệt cũng bắt đầu run rẩy.
“Nguyệt Nhi, ngoan, nhỏ giọng chút, bên ngoài toàn là người.” Cố Hành cũng không muốn chia sẻ tiếng rêи ɾỉ của bảo bối nhà hắn với ai cả.
Hai mắt Mộ Dung Nguyệt sung sướиɠ đến chảy nước mắt, Cố Hành nhìn biểu tình nhu nhược đáng thương của nàng, càng khó áp chế bản thân bắt đầu điên cuồng ra vào.
“A…” Nàng biết mình không thể kêu lên.
Nhưng sao có thể nhịn nổi.
“Cố Hành ca ca… Cố Hành ca ca…” Mộ Dung Nguyệt ôm Cố Hành mị hoặc kêu.
Mộ Dung Nguyệt chỉ cảm thấy mình sắp bị nghiền nát thành từng mảnh, mí mắt cũng không chịu nổi nữa, cuối cùng, Cố Hành bắn sạch tinh hoa của bản thân vào sâu bên trong, Mộ Dung Nguyệt chỉ cảm thấy cả người bị tưới tắm đến giãn mở.
Mỗi lần như thế, vào lúc Mộ Dung Nguyệt cũng không biết mình bị biến thành tư thế gì, Cố Hành vẫn không biết mệt mỏi mà vận động trên người nàng.
Cũng may nơi đến là đỉnh núi Minh Nguyệt Sơn không có bóng người, từ ngoài nhìn vào, xe ngựa đúng là lay động không ngừng.
Lúc Mộ Dung Nguyệt tỉnh lại, trăng đã lên đến đầu cành liễu.