Âu Dương Hư mang chúng gia đinh ra ngoài, đóng cửa lại.
Trong phòng chỉ còn Cố Hành và thiếu nữ.
Lúc này Mộ Dung Nguyệt chỉ cảm thấy cả người khô nóng khó chịu, nàng bắt đầu cởi loạn quần áo trên người.
“Khó chịu… Cố Hành ca ca… khó chịu…” Ý thức Mộ Dung Nguyệt mông lung, chỉ nhớ rõ Cố Hành ôm nàng ra khỏi Tử Thần Điện.
Cố Hành ngồi ở mép giường, dùng mu bàn tay khẽ vuốt ve khuôn mặt thiếu nữ. Làn da tinh tế trắng nõn, lông mi cong vút, có lẽ vì bị hạ dược mà khoé mắt có vài giọt lệ nóng hổi.
“Ưm…” Cố Hành mới chỉ chạm nhẹ vào, Mộ Dung Nguyệt đã cảm thấy trên mặt thoải mái hơn rất nhiều, như có thứ gì đó lạnh như băng lướt qua, chặn lại khô nóng trong lòng nàng.
“Nguyệt Nhi, thích ta chạm vào nàng như vậy sao?” Hắn cúi đầu khẽ hỏi bên tai thiếu nữ.
“Ưm… thích…” Mộ Dung Nguyệt bị hạ dược đã mơ màng không thể mở nổi mắt, chỉ là thân thể khô nóng khó chịu khiến nàng không thể đi vào giấc ngủ.
Nghe thấy nàng nói thích, trong lòng Cố Hành càng nóng. Bàn tay hắn trượt từ khuôn mặt nàng xuống cổ thiên nga tinh tế, váy áo phía dưới đã bị Mộ Dung Nguyệt kéo loạn, Cố Hành vô cùng kiên nhẫn cởi từng kiện đồ, thân thể mỹ lệ lập tức hiện ra trước mắt. Mộ Dung Nguyệt bị cởi bỏ quần áo trói buộc cũng cảm thấy thoải mái hơn không ít.
Nàng với lung tung bắt lấy bàn tay khiến mình thoải mái kia, đặt lên thân thể xinh đẹp của mình.
Phía dưới xương quai xanh tinh tế là bộ ngực mềm mại, một tay Cố Hành chống thân thể, tay phải phủ lên nơi đầy đặn kia, Cố Hành biết mình sẽ không thể khắc chế nổi bản thân, mặc kệ sau khi Mộ Dung Nguyệt tỉnh lại có hận hắn hay không, bây giờ trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ chính là chiếm hữu nàng!
Theo xoa bóp trên ngực, thân mình Mộ Dung Nguyệt vặn vẹo theo sự vuốt ve của Cố Hành.
“Ưm… thoải mái…” Nàng không nhịn được rêи ɾỉ, chọc cho Cố Hành dục hoả thiêu đốt. Hắn cúi đầu cắn lên nụ anh đào, đầu lưỡi đảo quanh vài vòng, chỉ chốc lát, nụ hoa đã bị hắn đùa bỡn sưng bóng lên.
Cố Hành cũng cảm nhận được khát vọng của thiếu nữ, nam căn cực đại giữa hai chân hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, một bàn tay hắn đùa bỡn ngực trái, dùng miệng chăm sóc tận tình bên còn lại.
Bên này, tình triều của Mộ Dung Nguyệt cuối cùng cũng được áp chế, Cố Hành mới buông ngực nàng ra, hai người mười ngón tay đan nhau, một tay khác nâng chân trái thiếu nữ lên.
Cố Hành nhìn mảnh đất hoang chưa từng bị khai phá của bảo bối, nơi đó trắng nõn như màn thầu trắng, ở giữa là hoa huyệt hồng nhạt, bởi vì động tình mà nơi đó đã ướt đẫm. Rõ ràng thiếu nữ đã cố gắng khắc chế, nhưng hai môi âʍ ɦộ lại lúc đóng lúc mở giống như mời gọi thứ gì tiến vào. Thấy cảnh đẹp như vậy, cự long tím đen kia của Cố Hành càng bành trướng.
Tuy rằng đây cũng là lần đầu tiên của hắn, nhưng nghe nói lần đầu tiên của nữ tử dù có làm bước chuẩn bị tốt đến đâu cũng sẽ rất đau.
Một ngón tay Cố Hành chậm rãi cắm vào bên trong, ŧıểυ huyệt thiếu nữ như có cảm giác, theo động tác của hắn mà chủ động co rút ăn ngón tay hắn. “Bảo bối, nên nói muội trời sinh vưu vật trên giường hay là ŧıểυ dâm huyệt trời sinh đã thiếu ȶᏂασ?” Cố Hành cúi đầu hôn lên tai nàng, thuận tiện liếʍ vành tai nho nhỏ khiến thiếu nữ run rẩy một trận.
Mộ Dung Nguyệt nào còn nghe thấy Cố Hành hỏi gì, sóng tình dâng trào, chuyện này chưa xong chuyện khác đã tới, nàng chỉ cảm thấy có thứ gì đó tiến vào trong cơ thể khiến nàng cảm thấy thoải mái, nàng còn muốn nhiều hơn nữa.
Một ngón tay, hai ngón tay, ba ngón tay… Ngón tay Cố Hành bị ŧıểυ huyệt cắn chặt tưới ướt, Mộ Dung Nguyệt nỉ non liên tục, thân mình không tự chủ ghé sát lại Cố Hành.
Hắn hôn lên miệng nhỏ của nàng, bởi vì không nhịn được rêи ɾỉ mà khẽ mở ra, đầu lưỡi Cố Hành không chút trở ngại mà thăm dò vào trong, hai lưỡi truy đuổi quấn quýt.