Cùng lúc đó, Ngọc Trâm trở về sau khi giải quyết công việc ở nhà mình, nàng vui mừng mở cửa nói: "Chồng ơi, em về rồi..."
Chưa hết câu, đập vào mắt nàng thấy trong phòng của hôn phu là hình ảnh đôi trai gái trần truồng ôm nhau trên giường đang tận hưởng đê mê khiến nàng thất kinh ngồi phịch xuống la lên: "Hải Đăng, Phương Vy anh em mấy người làm trò gì vậy?"
Nghe tiếng la thất thanh của Ngọc Trâm. bé Vy và Hải Đăng sực tỉnh từ trong cơn đê mê. Cả hai thấy Ngọc Trâm giương cặp mắt không thể tin được đang nhìn họ thì lập tức bối rối vội buông nhau. Hải Đăng vội lấy mền khoác lên người em gái, Phương Vy cảm thấy xấu hổ ngượng ngùng cúi mặt xuống không dám nhìn người bạn thân lí nhí nói: "Xin lỗi cậu nha Ngọc Trâm, thực ra chuyện này là do lỗi của mình hết, không liên quan tới anh Hai." Còn Đăng thì: "Không phải lỗi của em, là do anh đã ép buộc em phải quan hệ với anh, anh là một thằng tồi."
Ngọc Trâm ngó qua ngó lại hai anh em nhà Nguyễn Phúc, nàng hét lên: "Giờ anh em mấy người thi nhau nhận lỗi à? Hải Đăng, tôi thật sự tin tưởng anh nên mới chịu phó thác tấm thân này cho anh. Thiếu tôi có một ngày mà anh đã chơi luôn em gái mình, anh thật là... Hai người từ nay tôi không muốn gặp lại nữa."
Dứt lời, bé Ngọc Trâm chạy ra khỏi phòng Hải Đăng, cậu nói với theo: "Ngọc Trâm, nghe anh nói đã..."
Phương Vy mới nói khẽ: "Anh mau đuổi theo chị Ngọc Trâm đi, kẻo chị ấy làm chuyện dại dột."
Hải Đăng gật đầu, thơm lên môi em gái một cái, vội nói: "Cảm ơn em nhắc nhở."
Cậu toan chạy thì bé Vy cười khẽ: "Mặc đồ lại đã chồng yêu, tính tồng ngồng thế này à?"
Nghe nàng nói cậu mới sực nhớ mình đang như nhộng, vội mặc lại quần áo chạy theo Ngọc Trâm ở ngoài đường. Nhờ viên ngọc Như Ý, cậu dùng lời tỏ bày thiệt hơn khiến bé Ngọc Trâm phải xiêu lòng và chấp nhận chung chồng với Phương Vy.
Cả hai quay trở về phòng của Hải Đăng, Ngọc Trâm xin lỗi Phương Vy vì đã nói lời không phải nhưng bé Vy chỉ mỉm cười lắc đầu nói rằng: "Chị không có lỗi, lỗi là do em mà."
Lời nói của bạn thân khiến Ngọc Trâm nhẹ lòng đi rất nhiều, ngó qua hôn phu nàng cười nói: "Phiền chồng làm cho em lên đỉnh nha, anh làm cho con Vy rồi phải tới lượt em chứ."
Nói xong Ngọc Trâm cởi bỏ bộ đồ đang mặc ra khiến Đăng trơ mắt nhìn, chẳng mấy chốc nàng đã trần truồng hoàn toàn lên giường nằm cạnh Phương Vy. Giờ đây Đăng mới có dịp so sánh hai thân thể tuyệt mỹ này, thật đúng là "mỗi người mỗi vẻ, mười phân vẹn mười."
Phương Vy lên tiếng: "Chồng làm cả hai đứa nha."
Đăng cười khổ: "Rồi rồi."
Thế là sáng nay không thể hoàn thành yêu cầu của lão trùm vì bận phục vụ hai cô vợ non này rồi.
...
Tại một con sông cách không xa thành phố Houston, Texas...
ŧıểυ thư Phan Lương Ý Nhi thuộc gia tộc họ Phan đang ngồi câu cá, đứng phía sau ngay cạnh cái xe Lamborghini của nàng là tên cận vệ đang sẵn sàng phục vụ.
"Ha ha... lại thêm một con cá nữa." Nàng ŧıểυ thư phấn khích hét lên.
"ŧıểυ thư giỏi quá, cầm kỳ thi họa hay là môn gì cô cũng làm tốt hết." Tên cận vệ mỉm cười nói.
Ý Nhi cười đáp: "Ông quá khen, thật ra câu cá ngoài việc giúp ta giải trí sau những ngày làm việc căng thẳng thì nó còn giúp ta trui rèn một đức tính tốt nữa đấy."
Cận vệ: "Ha ha, ý ŧıểυ thư thì đó là sự kiên nhẫn?"
Ý Nhi quay đầu cười đáp lại: "Chính xác, nhưng câu cá cũng mang ý nghĩa khác đấy, ông biết không, Minh Chí?"
Cận vệ tên Minh Chí ngây người hỏi lại: "Đó là gì, thưa ŧıểυ thư?"
Ý Nhi: "Đó là chờ thời."
Cận vệ: "Chờ thời?"
Ý Nhi giải thích: "Đúng, như Khương Tử Nha bên Tàu câu cá chờ thời để phò tá Võ Vương diệt Trụ đấy."
Gã cận vệ gật đầu: "Thì ra là vậy." Rồi ngó vào đồng hồ đeo tay: "Đã hơn tiếng rồi chưa sao chưa thấy gã "Cá Mập Trắng" về nhỉ? Có khi nào gặp trục trặc không nhỉ?"
Ý Nhi điềm nhiên: "Yên tâm, dù thế nào gã cũng sẽ hoàn thành nhiệm vụ về đây. Mà đúng là hắn có vẻ đi lâu thật."
Rồi bỗng từ xa phát ra tiếng động cơ của chiếc Posrche 911 tiến về phía hai người.
Cận vệ Minh Chí: "Vừa mới nhắc thì hắn đã về, tên này hiển linh thật."
Lời bông đùa của cận vệ khiến nàng không nhịn được cũng phải cười một tiếng: "Hì."
Chiếc Posrche dừng lại sau chiếc Lamborghini, từ trong xe một gã cao to như hộ pháp mặc bộ vest đen, đeo kính không độ ra vẻ tri thức đang lôi một gã tóc dài đang bị trói xuống xe, gã đeo kính nói: "ŧıểυ thư, tôi đã hoàn thành nhiệm vụ."
Ý Nhi gật đầu: "Sao lâu thế?"
Gã cận vệ có thân hình hộ pháp thưa: "Xin lỗi ŧıểυ thư, tôi bị bọn đặc vụ FBI truy đuổi nên phải lái lòng vòng đánh lạc hướng chúng."
Ý Nhi cười nói: "Cẩn trọng thế là tốt. Còn bây giờ..." Nàng lạnh lùng chuyển hướng sang tên tóc dài bị trói: "Mau khai ra kẻ nào đã ra lệnh ngươi thuê hai tên kia cướp bank của gia tộc ta? Hắn làm vậy là có mục đích gì?"
Tên bị trói cười lớn: "Ha ha, ai biết, các ngươi tự điều tra đi, FBI còn chưa biết nơi ẩn náu của ta thế mà Emmett Black ta lại bị một đứa con gái nhãi ranh như ngươi tóm được ắt hẳn ngươi có năng lực moi thông tin."
Ý Nhi bắt đầu cáu lên: "Ngươi có chịu nói không thì bảo? Ta không có thời gian nói chuyện phiếm với ngươi."
Nàng ŧıểυ thư nghe xong hai má đỏ bừng lắp bắp: "Ngươi... ngươi... tên vô liêm sỉ..."
Còn hai gã cận vệ đồng thanh cùng tiến lên: "Ngươi... dám xúc phạm... ŧıểυ thư... danh giá của gia tộc Phan à?"
Gã bị trói bâng quơ: "Gia tộc Cá mập à?"
Ý Nhi đưa tay ra hiệu ngăn hai cận vệ, nói: "Ngươi cũng biết gia tộc ta? Không đúng, là kẻ nào đã nói cho ngươi biết thì đúng hơn, bởi lẽ gia tộc Phan bao giờ cũng ẩn danh nên người ngoài không bao giờ biết đến hai chữ Cá mập dính liền với gia tộc ta được. Mau nói, là kẻ thuê ngươi đúng không?"
Phan Lương Ý Nhi - ŧıểυ thư quyền lực của băng đảng Cá mập
Ý Nhi bắt đầu bốc hỏa, ánh mắt nàng ra hiệu cho gã cận vệ có mật danh "Cá Mập Trắng", gã gật đầu với nàng rồi rút đoạn thanh thép trong áo vest ra hướng tới tên Emmett đang bị trói động thủ. Khi thanh thép vừa chưa chạm vào thì Emmett đã kịp cởi trói dùng khinh công nhảy lên nên thoát được đòn đánh của gã. Gã cận vệ Minh Chí thấy thế liền dùng tuyệt kỹ "Đạn Chỉ Thần Công" bắn mấy viên sỏi trúng mấy huyệt trên người Emmett khiến hắn không cử động được nên rớt xuống đất cái "bịch". Chỉ đợi có thế, anh chàng Cá Mập Trắng đánh gã nhừ tử khiến Emmett la oai oái xin tha mạng.
Ý Nhi ra hiệu cho cho cận vệ dừng tay, gương mặt xinh đẹp và trong sáng như ngọc hỏi: "Đã chịu nói chưa? Hay muốn ăn đòn tiếp?"
Gã van xin: "Làm ơn đừng, tôi xin khai."
Ý Nhi: "Nói đi."
Emmett: "Là do ŧıểυ thư Almira của gia tộc Rockefeller bảo tôi làm vậy."
Nghe xong, Ý Nhi thất kinh: "Là do ả đó ư?"
Cận vệ Minh Chí nói: "ŧıểυ thư, nếu thật sự do gia tộc Rockefeller làm thì coi bộ chuyện lớn rồi."
Ý Nhi gật đầu tán đồng: "Ta phải quay về báo cho cha ta biết."
Minh Chí: "Vâng, để tôi lái xe."
Nói xong Minh Chí tiến tới mở cửa chiếc Lamborghini để nàng vào xe. Lúc chuẩn bị vào trong xe, Cá Mập Trắng hỏi nàng: "Còn gã này ŧıểυ thư định thế nào?"
Ánh mắt nàng lộ ra tia hung ác: "Lũ cá dưới sông đói hết rồi." Nói xong thì vào trong xe.
Cá Mập Trắng hiểu ý, dùng hai tay nâng gã Emmett lên rồi tiến tới dòng sông quăng gã xuống, xong gã lên chiếc Porsche của mình lăn bánh theo chiếc Lamborghini hướng về thành phố.