Phương Vy bị nắc cho cả người mềm nhũn, chỉ có thể hé miệng rêи ɾỉ, nước bọt tràn ra từ khóe miệng. Hải Đăng thấy em gái không trả lời, không nóng vội mà thọc vào rút ra như trước nữa, cậu thay đổi sách lược.
"Thế nào? Đã chịu nói chưa? Ha ha." Đăng cười hỏi.
Phương Vy ngượng ngùng không trả lời càng khiến Đăng ra sức nghiền ép cọ sát lên điểm mẫn cảm của nàng, cô bé chỉ có thể bủn rủn thân thể, mắt ngấn lệ trả lời: "Có ạ… em... yêu... anh"
Những lời này của cô bé là lời nói thật tận đáy lòng khiến Đăng càng vui sướиɠ ở trong lòng, cậu ấn chặt em gái lên trên tường phòng tắm mà dập tới tấp.
Lúc này Nguyễn Phúc Phương Vy đỏ mặt thẹn thùng thật sự khó có thể mở miệng, chỉ có thể cắn cánh môi dưới đỏ tươi của chính mình, phòng ngừa bản thân rêи ɾỉ ra tiếng.
Đăng lại hỏi tiếp: "Em có muốn làm vợ anh và để anh nắc em suốt đời không?"
Phương Vy trầm ngâm trong chốc lát, Hải Đăng lập tức liền thọc cho cô bé mấy trăm cái, nàng ôm chặt lưng anh trai của mình và thét chói tai: "Muốn! Muốn! Em muốn là vợ của anh và muốn anh nắc em suốt đời!"
"Anh… anh… Nhanh quá… Em chịu không được!" Nguyễn Phúc Phương Vy đã tới cao trào, làm sao chịu được từng cái đâm chọc tàn nhẫn của anh mình, cô bé ôm chặt lấy anh trai, run run xin tha.
Hải Đăng sung sướиɠ sau khi được thỏa mãn ôm lấy em gái thở nặng nề, hai người từ từ trượt xuống, ngồi trên mặt đất trong phòng tắm. Phương Vy nghe tiếng thở của anh mình bên tai, hai mắt trống rỗng, không có tiêu cự mà nhìn trần nhà, cảm giác bụng dưới phồng lên nhắc nhở cô bé rằng mình thật sự đã bị anh trai bắn tinh vào trong cơ thể, nàng nhắm mắt lại, một giọt nước mắt từ khóe mắt chảy xuống.
Một lát sau, Hải Đăng tắm rửa lại cho mình và bé Vy, sau đó cậu bế nàng đưa về phòng mình tiếp tục hoan lạc.