Cô cố vùng vẫy nhưng không thể, Phiến Duật mạnh bạo kéo banh nút áo sơ mi của Tiêu Vy. Một nửa phần cơ thể bên trên bị lộ ra, hôm nay cô mặc một chiếc áo lót màu trắng loại ren viền rất đẹp. Anh cúi mặt xuống mυ"ŧ lấy mυ"ŧ để phần bầu ngực của cô và hai bên đỉnh hồng nhỏ.
Tay phải thì ngắm ghép chặt hai tay của Tiêu Vy lại và đưa lên trên và ấn xuống giường giữ cho cô không càng quấy, tay trái thì mò xuống dưới chạm vào lớp qυầи ɭóŧ màu đen của cô.
Bên trên thì đầu lưỡi cứ quấn quýt lấy chiếc núm vυ" nhỏ hồng hào đó. Bên dưới thì ngón tay của anh, liên tục chà lên chà xuống lớp vải qυầи ɭóŧ khiến cô không nhịn được mà cơ thể bắt đầu kí©ɧ ŧɧí©ɧ chảy ra dịch mật.
“Ưm… Phiến… Phiến… làm ơn… dừng lại đi mà.”
“Tại sao tôi phải dừng lại? Nói cho tôi biết… em đã đi đâu và làm gì suốt mấy tiếng qua? Em đi với tên đàn ông nào? Triệu Tiêu Vy… em mở to mắt ra nhìn tôi này.”
“Ưm… ah… hức… đừng chạm… đừng chạm vào… ahh…”
Anh vẫn bỏ ngoài tai những lời cô nói, tiếp tục ngậm mυ"ŧ lấy cơ thể của Tiêu Vy. Anh như con sói hoang lâu ngày bị bỏ đói vậy, quấn quýt lấy cơ thể của Tiêu Vy ngậm mυ"ŧ chúng. Tạo thêm nhiều dấu vết đánh dấu trên người của cô.
“Phiến… Phiến… Duật, tôi xin anh đấy… tôi mệt lắm rồi.”
“Em có biết không… một tuần công tác vừa qua tôi đã phải khổ sở như nào không hả? Làm sao tôi có thể làm khi khi trong đầu chỉ toàn nghĩ về em… về hình bóng cơ thể tuyệt đẹp của em chứ?”
Anh nhích người xích lên trên một chút, phủ xuống đôi môi cô một nụ hôn có chút hờn dỗi và ghen tuông. Anh ngấu nghiến hôn lấy hôn để đôi môi của ŧıểυ Vy. Nước bọt của anh truyền qua cho cô và liên tục nhấp môi, khuấy đều hai bên khoang miệng. Hai đầu lưỡi cọ sát lâu khiến bên trong như có một chất nhờn.
“Á… hực… ưm ưm… đừng ngậm nữa… ưm… ahh…”
Anh cứ như thế nằm đè lên cơ thể của Tiêu Vy, bên dưới lớp qυầи ɭóŧ đã ướt sũng, vì chảy ra quá nhiều nên có một vài dịch mật chảy ra bên ngoài qυầи ɭóŧ khiến chúng thấm xuống bên dưới giường.
Phiến Duật lật người khiến cùi chỏ tay ấn mạnh vào chỗ vết thương của cô khiến cô đau đớn kêu la lên.
“Dừng lại… đau quá… chõ vết thương… dừng lại… hực…”
Anh chợt hoảng hốt vì nghe cô nói đến vết thương, anh lật người qua bên cạnh xem tình hình của cô. Phần áo sơ mi trắng còn lại bên dưới bắt đầu thấm ướt nguyên một mảng màu đỏ. Tiêu Vy bật ngồi dậy, hơi thở gấp gáp, cô đưa tay lên tháo hết những nút áo còn lại ra.
Phần bụng bên dưới của cô lộ ra khiến anh ngạc nhiên, khi thấy miếng băng gạc to được dán ở phần bụng trái của Tiêu Vy. Anh gấp gáp tra hỏi cô.
“Vết thương này là sao chứ? Là ai đã làm em bị thương? Triệu Tiêu Vy… đã có chuyện gì xảy ra, sao em lại không nói cho tôi biết.”
“Âu… đau quá… “
“Nằm xuống đi tôi giúp em băng lại cho… nằm xuống đi.”
Cô ngoan ngoãn nghe theo lời anh nằm xuống giường. Phiến Duật tích tốc chạy đi lấy hộp cứu thương, anh lấy ra một miếng băng gạc trắng mới và một lọ thuốc sát trùng. Chậm rãi thoa lên phần vết thương đó của cô.
“Ưm… đau… ahh… đau quá… hực…”
Hai bên khóe mắt bắt đầu ứa ra những giọt nước mắt. Khuôn mặt cô nhăn lại, hai tay nắm chặt chiếc gối nằm ở phía trên.
“Không sao… một lúc sau sẽ hết đau thôi.”
Trong lúc băng bó lại vết thương cho cô, trong lòng anh không khỏi không xót xa… trái tim anh đau thắt lại cảm thấy tội lỗi vô cùng. Một lúc sau, khi dán miếng băng gạc lên anh ngước nhìn sắc mặt của cô.
Khuôn mặt cô tái nhợt như không còn giọt màu nào. Hơi thở cũng yếu dần đi, ánh mắt cũng mờ nhạt dần và rồi ngất lịm đi. Phiến Duật thấy cô ngất đi như thế trong lòng vô cùng lo lắng, anh bế cô lên đưa cô sang phòng của anh và đắp chăn lại cho Tiêu Vy.
Cả buổi tối hôm đó anh cứ ngồi ở bên cạnh giường coi chừng cô cho đến tận sáng. Anh sợ nếu bản thân cũng ngủ thì cô xảy ra chuyện gì chắc anh sẽ chẳng sống nổi.