Vừa đến công ty, như thường lệ Tiêu Vy đi tới trước thang máy cô đứng đấy đợi cho đến lượt rồi mới vào. Nhưng khi đến lượt cô thì đột nhiên có một người phụ nữ khác chen lên phía trước và đi vào trong thang máy.
Ngay khi người phụ nữ đó nhìn rất quen, cô ta nghênh mặt nhếch môi đứng bên trong thang máy nhìn Tiêu Vy. Cửa thang đóng lại, lúc đó cô mới chợt nhận ra đó là người đã chạy theo Phiến Duật vào tuần trước. Cô ta ỏng a ỏng ẹo đến nổi anh phải chạy lại cầu cứu cô.
Cô đứng đó suy nghĩ, lẩm bẩm trong miệng.
“Hình như là bạn gái cũ của anh ta thì phải? Nhưng mà tên gì nhỉ? Tẩn… Tẩn… Tẩn khùng à? Cha sanh mẹ đẻ chẳng lẽ lại đặt cái tên đó?”
Tất tần tật đủ loại suy nghĩ của cô, từ tên này suy ra tên khác rồi lại thắc mắc đủ điều. Tiêu Vy đi vào thang máy khi đến lượt thứ hai, khi tới tầng mười cô bước ra bên ngoài, trên tay cầm một chiếc túi xách hàng hiệu… đó là mẫu mới của bộ sưu tập hãng Hermes màu trắng trông khá thanh lịch.
Ấy thế mà chiếc túi xách này của cô lại trùng với Nghiên Tẩn Dao mới ác chứ. Cô ta nhìn cô rồi cười khinh một cái và bỏ đi, Tiêu Vy chẳng muốn đôi co hay gây sự gì cô chỉ trề môi rồi đi thẳng vào phòng làm việc.
[...]
Một ngày làm việc mà không có sự quấy rầy của Phiến Duật cô cảm thấy thật sự rất thoải, bởi vì khi anh ở đây bất cứ lúc nào cũng có thể bị gọi sang phòng của anh ta để làm chuyện đó với đủ loại tư thế. Thoải mái thì có thật nhưng không có anh ở đây cô cứ cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó.
Một lúc sau Tiêu Vy đang bận rộn với mớ vải may đồ ở trong phòng, thì Tẩn Dao hùng hồn đi đẩy cửa phòng cô đi vào trong. Cô ta nhìn cô với khuôn mặt trông khó coi vô cùng, hai bên chân mày nhíu lại anh mắt thì như bốc lửa tới nơi.
Cô điềm đạm, khẽ hỏi. “Có chuyện gì?”
“Cô là vợ hợp đồng của Phiến Duật đúng chứ?”
“Sao cơ?”
“Đừng giả vờ nữa… cô biết tôi là ai không hả? Sao cô dám cướp lấy anh ấy hả? Tên đàn bà giở thói trăng hoa.”
Lời nói đó khiến cô cảm thấy như bị sỉ nhục, nhưng cô vẫn cố giữ bình tĩnh đáp lại.
“Cảm phiền cô ra bên ngoài giúp tôi… hiện tại tôi khá là bận không có thời gian để nói những chuyện linh tinh nhảm nhí này với cô.”
Tẩn Dao cười khẩy, cô ta đưa tay tát thẳng một cái vào mặt Tiêu Vy, in thẳng năm dấu tay trên khuôn mặt nằm ở gò má bên trái của cô. Tiêu Vy vẫn cố nhịn, vì cô không muốn cho những người khác ở công ty biết chuyện nên chỉ đành nhịn và chịu nỗi nhục này.
“Nói trước cho cô biết, tôi là Nghiên Tẩn Dao bạn gái cả Phiến Duật… một người như cô, không danh không phận thì làm sao xứng với anh ấy cơ chứ?”
Tẩn Dao nói xong còn xô ngã Tiêu Vy xuống sàn, trước khi rời đi cô còn vung chân đá vào bụng của cô nữa. Tẩn Dao mang một đôi giày cao gót, mũi giày khá nhọn và đế giày cũng nhọn nữa. Khi mà cô ta đá vào như thế phần mũi giày đâm mạnh vào phần da thịt ở bụng của Tiêu Vy.
Khuôn mặt của cô bỗng chốc tối sầm lại, Tiêu Vy ôm chặt lấy bụng trong đau đớn nhưng cô lại chẳng dám kêu la hay nhờ vả ai. Tẩn Dao vui sướиɠ với màn khiêu khích Tiêu Vy.
Ở trong phòng, bên ngoài lớp áo bỗng chốc thấm đẫm máu đỏ, phần bụng của cô vì bị mũi giày đá mạnh vào mà rách một mảng khá to. Cô không gọi cho thư ký Chu cũng không nói với ai hết, lặng lẽ khoác áo khoác và rời khỏi công ty. Cô cũng chẳng dám đến bệnh viện nhà của Phiến Duật.
Tiêu Vy bắt một chiếc taxi đi đến một bệnh viện tư, cách xa trung tâm thành phố khoảng hai mươi lăm cây số.
[...]
Bệnh Viện Tư Khánh, sau khi băng bó vết thương xong Tiêu Vy tiếp tục trở về công ty làm như chưa có chuyện gì, tuy có chút đau nhưng cô vẫn ráng nhịn, vì dù gì giữa cô và anh cũng chỉ trên danh nghĩa mà thôi. Tiêu Vy chẳng muốn gây hiềm khích với ai hết nên đành nhịn nhục như thế