Thâm Quyến lúc này là giữa tháng mười nên thời tiết cũng se se lạnh. Đứng trước cửa một căn biệt sự sang trọng là một cô gái nhỏ nhắn. Cô gái đứng đó chỉ mặc mỗi một chiếc quần ngắn bó sát phần hạ thể, cùng với đó là một chiếc áo sơ mi màu trắng khá rộng và mỏng, tưởng chỉ thế, thì ra cô gái còn không mặc áo lót. Đó là Triệu Sở Nhiên, một nhà thiết kế thời trang nổi tiếng, thời tiết lạnh đã lạnh, cô còn ăn mặc thiếu vải như thế. Dì giúp việc đứng bên trong nhà nhìn cô như thế không khỏi xót xa.
Dì ấy đã khuyên nhủ cô suốt một tiếng rưỡi qua nhưng cô vẫn lì và ương bướng đứng đó. Một lúc sau có một chiếc ô tô hiệu BMW chạy vào bên trong nhà, chiếc ô tô đó dừng trước sân nhà. Bước xuống từ trong xe là một người đàn ông với vóc dáng cao ráo, thân hình săn chắc. Anh ta bước xuống xoay người nhìn về phía của Tiêu Vy rồi nhún vai bước vào trong nhà.
Đúng vậy, hai người họ là vợ chồng, cô và anh chỉ vừa mới kết hôn được khoảng một tuần. Chuyện kết hôn này hoàn toàn là sự quyết định từ phía hai bên gia đình chứ không phải là quyết định của cô và anh. Sở Nhiên vẫn đứng đó đợi cho anh vào trong nhà rồi mới chầm chậm xoay người lại đi vào trong.
“ŧıểυ thư… cô có muốn dùng một ít nước nóng không?”
“Không, dì cứ chuẩn bị buổi tối cho Phiến Duật đi, cháu lên phòng nghỉ ngơi đây.”
Cô bước lên phòng, vừa tính đi vào lại đột nhiên có một cánh tay thò ra kéo cô vào bên trong. Ban đầu cô có chút hoảng sợ nhưng khi biết được người kia chính là anh thì cô liền thay đổi thái độ, thay vào đó là một vẻ mặt khó hiểu nhìn anh. Phiến Duật ôm cô từ phía sau, anh đưa tay luồn vào trong chiếc áo sơ mi đó, vừa xoa vừa bóp bầu ngực tròn trĩnh đầy mê người của cô.
“Buông ra… anh làm gì vậy hả?”
Anh ta không đáp lại lời cô nói, chỉ đứng đó vừa ôm vừa liếʍ vành tai của Tiêu Vy, anh trượt dần xuống cổ cô rồi liếʍ hôn. Cảm giác ấy khiến cơ thể của cô run lên bần bật, vừa mυ"ŧ vừa xoa bóp uốn nắn như vậy không lâu sau bên dưới của cô đã chịu không được mà bắt đầu chảy ra dịch mật. Những âm thanh da^ʍ đãиɠ cũng dần dần từ trong miệng Sở Nhiên vang khắp căn phòng.
“Ưm… ahh… ưm… hức… ah… dừng lại, dừng lại đi.”
“Chẳng phải cô là loại người như vậy sao? Nếu như không vì cô thì tôi đã chẳng phải kết hôn rồi, loại phụ nữ như cô xứng sao?”
“Ah… dừng lại đi… ưm… ưm…”
Phiến Duật ôm cô di chuyển tới bên cạnh giường rồi đẩy mạnh cô xuống, phần áo sơ mi xốc xếch bị lực mạnh tác động nên trượt lên trên làm lộ ra bầu ngực trắng nõn cao ngất, bên trên đính thêm hai hạt trân châu đỏ hồng bởi vì bị anh kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà hơi sưng cứng lên. Anh tặc lưỡi một cái nhìn cơ thể của cô, cơ thể Sở Nhiên thật sự vô cùng đẹp, anh dường như cũng bị mê hoặc bởi nó.
“Làm ơn dừng lại đi Phiến Duật… tôi và anh không yêu nhau, việc kết hôn này chỉ là trên giấy tờ cho nên xin anh đấy…”
“Nói sao nhỉ? Đúng là chỉ trên giấy tờ thôi nhưng nếu không làm cho ra trò thì người khác lại bảo tôi tệ bạc với cô.”
“Sao chứ?”
Lời nói đó khiến cô có chút nghi hoặc về cuộc hôn nhân này, nhưng dù sao khi kết hôn cô cũng có một phần lợi cho bản thân. Anh đứng đó nhìn cô một cái rồi đưa tay cởi sạch quần áo của cô ra, kể cả chiếc qυầи ɭóŧ màu trắng mỏng manh còn lại anh cũng không có ý định buông tha. Phiến Duật nằm đè lên người Tiêu Vy, Phiến Duật cúi đầu đưa tay nắm lấy bầu ngực mềm mại to tròn, ý tứ muốn trêu đùa chúng cho đến khi cô chịu không được nữa mà bật ra thành tiếng.
“Ưm… ahh… chỗ đó… đừng… dừng lại… anh… ưm…”
Những âm thanh rêи ɾỉ ngọt ngào đó của cô khiến anh càng phấn khích hơn, bên dưới phần hạ thể của cô không biết đã từ lúc nào chảy ra một dòng chất lỏng. Anh cúi đầu ngậm lấy núm nhũ hoa của cô liên tục mυ"ŧ, cơ thể cô không chịu nổi run lên bần bật.
Tiêu Vy giãy giụa như muốn phản kháng nhưng không được, cơ thể của anh quá nặng mà với sức lực nhỏ bé như cô làm sao có thể chứ. Lúc này cô chỉ biết bật khóc trong bất lực, tâm trí cô rối bời, cô thật sự hận anh, cũng vô cùng ghét người đàn ông tên Phiến Duật này.
Anh liếʍ láp khắp cơ thể của cô, còn không quên trêu đùa mật huyệt ướt át bên dưới. Phiến Duật anh như này là quá tồi rồi, anh đưa hai ngón tay vào bên trong huyệt nhỏ, di chuyển ra vào khiến cô chìm vào trong cơn khoái lạc mà rêи ɾỉ. Anh nhìn biểu cảm của cô mà thích thú cười lớn.
“Ôi… dừng lại đi… đau quá… ahh… ưmm… ngón tay của anh…”
“Như nào? Thích chứ?”
“Tiêu Duật… dừng lại… ứm… ưm… ahh… khó chịu quá.”
Ngón tay của anh một lúc càng đút vào sâu hơn, cô khó chịu đến nỗi ưỡn căng ngực lên, hai bên đỉnh hồng cũng đung đưa qua lại trông như đang khiêu khích anh vậy.
Khi đã thấy đủ ẩm ướt anh liền cởi phần đồ bên dưới ra làm lộ ra một thanh thịt cứng nóng dựng đứng lên. Tiêu Vy mơ mơ màng màng nhìn thanh thịt thô to kia, cô hoảng hốt bịt chặt miệng lại. Trong đầu cô lúc đó liền suy nghĩ mơ hồ.
Nó, to như thế sao? Nếu anh ta cho vào trong chắc nó sẽ rách mất… tên khốn nhà họ Phiến, tuy vậy bây giờ cô không đủ sức để chống lại anh ta… phải làm sao đây… Cơ thể cô bởi vì quá mẫn cảm, chỉ bằng vài chiêu khiêu khích của anh đã khiến cô mềm nhũn, bây giờ thật sự kiệt sức…
Trong lúc cô còn đang quay cuồng trong mơ hồ thì anh đã đút thanh thịt đó vào trong khiến cô tỉnh người, cô giật mình run lên, thứ đó của anh ta chỉ vừa chạm vào đã liền đút thẳng vào trong, nó cọ sát với hai bên mép thịt bên trong của Tiêu Vy khiến cô sợ hãi khóc nức nở, Tiêu Vy hét lên:
“Ưm… tên khốn… đau quá… dừng lại đi… sâu quá rồi.”