Bạch Lạc đang say ngủ thì bị cánh tay đè trước ngực mình làm sợ chết khiếp.
“Lâm… Lâm Khải Chi?” Bạch Lạc chần chờ mở miệng.
“Hửm~~” Phía sau truyền đến giọng nói khàn khàn của Lâm Khải Chi.
Cậu tăng sức lực lên cánh tay để người trong lòng dán chặt chẽ vào người mình, bàn tay cậu nắm lấy một bên vυ" rồi xoa bóp lúc mạnh lúc nhẹ, khiến nữ sinh bật ra tiếng rêи ɾỉ yêu kiều.
Ánh sáng nhàn nhạt từ đèn ngủ rơi xuống hai thân thể phù hợp đến hoàn mỹ.
“Cậu ngủ thêm một lát đi.”
Buổi sáng, giọng mũi của nam sinh hơi nặng, hô hấp vừa ôn hoà lại vững vàng phả trên chiếc cổ loã lồ của nữ sinh.
Hiển nhiên Lâm Khải Chi đang ngủ… ngủ đến yên ổn.
Nhưng Bạch Lạc lại bất an nghiêng người, trong lòng trằn trọc không yên.
Từng hình ảnh khi say rượu dần dần hiện lên giống như một thước phim quay chậm. Cô bị Lâm Khải Chi nổi giận đùng đùng mang đi như thế nào, rồi lại cuốn chặt lấy eo cậu không buông ra sao, bàn tay cậu vuốt ve từng thớ thịt trên người cô, sau đó gậy thịt mạnh mẽ đâm vào nơi sâu nhất… Nghĩ đến chuyện này, Bạch Lạc cảm thấy chỗ đó của mình vẫn còn đau.
Bạch Lạc khẽ động chân.
“Đừng nhúc nhích!” Lâm Khải Chi nhíu mày, cậu gác chân kẹp chặt lấy người trong lòng, gậy thịt dưới thân không biết thức tỉnh từ lúc nào, nó men theo con đường quen thuộc rồi chen vào trong hoa huyệt ướt át.
Lần thứ hai… vẫn đau.
Không cần nhìn thì Bạch Lạc cũng biết hai mép thịt phía dưới đã sưng to, hiện giờ nó còn đang ngậm chặt gậy thịt thô cứng, khiến cô có cảm giác vừa tê vừa đau.
“To quá…” Bạch Lạc oán trách nói, “Lâm Khải Chi, cậu ra ngoài mau!” Cô tự cho rằng giọng điệu của mình đầy sắc bén, nhưng khi rơi vào tai nam sinh nó lại biến thành âm thanh nũng nịu đầy khiêu gợi.
“Không!!!” Lâm Khải Chi không có tâm tư thương hại người dưới thân, cậu không những không rút ra mà còn đâm mạnh vào bên trong để ra oai với miệng thịt non mềm.
“A!” Bạch Lạc không hề đề phòng chiêu này của Lâm Khải Chi, cô lập tức xoay người định trút giận lên người phía sau. Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt Lâm Khải Chi vẫn nhắm chặt, môi mỏng hơi hé, mày thì nhíu lại như một đứa bé cáu kỉnh… thì tâm tư Bạch Lạc nhanh chóng hóa thành vũng nước, cô ngoan ngoãn nằm yên bên cạnh Lâm Khải Chi.
Thôi kệ vậy, cậu ấy thích ở bên trong thì cứ ở bên trong, dù sao nơi này cũng rất ấm áp.
Bạch Lạc nhìn sườn mặt anh tuấn của người bên cạnh, trong lòng bất giác cảm thấy ấm áp.
Trải qua buổi tối hôm qua, cảm giác của cô với Lâm Khải Chi đã thay đổi rất lớn, chả trách người ta thường nói con đường đi vào trái tim phụ nữ là âm đa͙σ.
Trong lúc mơ màng suy nghĩ, Bạch Lạc lại chìm vào giấc mơ.
Cô nằm trên con thuyền nhỏ giữa mặt biển mênh mông bát ngát. Ánh nắng ấm áp cùng gió biển dịu dàng đẩy thuyền nhỏ trôi lênh đênh.
Bỗng nhiên một trận cuồng phong đột nhiên xuất hiện, gió lốc quay cuồng, mây đen che lấp mặt trời khiến thuyền nhỏ của cô bị đánh nghiêng, còn cô thì chìm vào trong nước biển sâu vô tận.
Nước biển mạnh mẽ nhấn chìm Bạch Lạc, cô sợ hãi lớn tiếng kêu cứu rồi liều mạng giãy giụa.
Lúc vừa mở mắt ra, đập vào mắt cô là gương mặt lạnh lùng của nam sinh, cậu nằm trên người cô.
Khi thấy cô vừa tỉnh, cậu bị kích động đến nỗi mất cả lực khống chế trên tay, bàn tay to lớn nhéo thật mạnh lên đầu vυ" khiến nó run rẩy.
“Ưm~” Bạch Lạc than nhẹ một tiếng, do nam sinh hung hăng va chạm, phía dưới hoa huyệt đã ướt đẫm mật dịch, “Cậu chậm thôi… a … đừng… đừng~~~” Giọng nói của Bạch Lạc trở nên vỡ vụn, đôi tay nhỏ đã không còn sức lực phản kháng.
“Đừng?” Lâm Khải Chi cười lạnh.
Mồ hôi rơi đầy người cậu, con ngươi đen nhánh tràn đầy sắc dục trông càng thâm trầm hơn, “Không phải cậu muốn chụp ảnh khoả thân của tôi à? Sau đó đưa cho Triệu Nhiễm Tắc để cậu ta đăng lên trang web của trường. Bây giờ tôi đang trần truồng ở trên giường, đây chính là cơ hội tốt cho cậu không phải sao?!” Nói đến đây, thắt lưng săn chắc của nam sinh lại càng dùng sức đâm vào miệng hoa.
“Tớ… tớ đã sớm… từ chối làm việc này rồi.” kɧoáı ©ảʍ đánh tới khiến giọng nói của Bạch Lạc trở nên đứt quãng