Ga giường dưới mông Tiêu Mễ đã bị chất dịch của cô làm cho ướt nhẹp, màu vải tối đi, như thể ŧıểυ dầm vậy.
“Ưm…” Động tác của cây gậy kia không ngừng nhanh hơn. Cũng không biết là do tác dụng của thuốc bôi, hay tại cảm giác dâng tới vì cây gậy liên tục cọ xát vào lớp thịt mềm bên trong, mà cô cảm thấy động nhỏ càng trống trải ngứa ngáy tợn, rất khao khát ai đấy đâm thật mạnh vào cơ thể mình.
Như thể cảm nhận được suy nghĩ của cô, cái tay cầm gậy của anh đột nhiên thúc mạnh một cái, đâm thẳng vào mỏm thịt mềm ở chỗ sâu kín trong cô. Cô cong người lại vì kí©ɧ ŧɧí©ɧ, động nhỏ dưới thân co rút một hồi, một dòng chất lỏng trong suốt trào ra mãnh liệt, chảy ra theo thân gậy, làm cả bàn tay to của anh cũng ướt nhẹp theo.
Tiêu Mễ phục hồi tinh thần lại từ cơn cực khoái, hổ thẹn hết sức che mặt lại, giọng hơi nức nở: “Bác sĩ Mạc, em không cố ý ạ, em cũng không khống chế được chính em.”
Mạc Nhiên rút cây gậy ra khỏi cơ thể cô, gậy đã ướt đẫm, còn nhỏ nước. Anh lấy chiếc khăn đã chuẩn bị sẵn bên cạnh ra, lau gậy sạch sẽ, vẻ mặt bình tĩnh như thể chưa có gì xảy ra: “Cô vào phòng tắm chút đi, tôi chờ cô ngoài phòng khách.”
Nói đoạn, anh cầm theo cái hộp ra khỏi phòng. Tiêu Mễ nhìn hé qua kẽ ngón tay thấy thân hình thon dài của anh biến mất khỏi tầm mắt, bấy giờ mới dám bỏ bàn tay ra, để lộ khuôn mặt. Quả thực cô thẹn quá đi, về sau làm sao đối mặt với bác sĩ Mạc được nữa.
Cô tắm táp sạch sẽ cả người, đi ra phòng khách tìm một vòng mà không thấy bác sĩ Mạc đâu. Cô đang định gọi anh thì thấy một bóng người đang dựa vào lan can ngoài ban công. Ánh đèn phòng khách rải lên mặt thềm sau lưng anh, khiến bóng lưng anh có vẻ thêm phần hiu quạnh trong màn đêm.
“Bác sĩ Mạc, em về trước nhé.” Tiêu Mễ cúi đầu, giọng nói trở nên lí nhí vì không đủ tự tin.
“Cô chờ chút đã.” Anh quay người lại, đi đến phòng khách đưa cái túi trên bàn trà cho cô: “Đây là thuốc uống, trong đấy có hướng dẫn sử dụng, nhớ phải uống đúng giờ nhé.”
Cô gật gật đầu, nhận chiếc túi trên tay anh. Ngón tay không tránh khỏi chạm vào bàn tay lớn của anh, hơi lành lạnh. Tiêu Mễ vội vàng rụt tay lại, trái tim nảy thình thịch, rời khỏi căn phòng như đang chạy trốn.
Mạc Nhiên nhìn cửa nhà mình đóng lại đánh “Rầm”, cong khóe môi lên. Anh đi ra ngoài ban công, hàng mi thật dài rũ xuống, nhìn bâng quơ vào một nơi nào đó dưới lầu.
Chẳng bao lâu sau, có một bóng dáng vội vàng chạy ra khỏi tòa nhà. Bởi vì khoảng cách xa, anh không nhìn rõ được biểu cảm của cô, nhưng có thể loáng thoáng thấy những bước chân hoang mang loạng choạng. Nhưng chỉ trong chớp mắt, cô đã biến mất.
.
Dạo này Tiêu Mễ hơi ưu sầu, hai ngày nay ngực cô sưng đau vô cùng, đã có thể nhìn thấy ngực hơi cong lên rồi, nhưng vừa chạm vào một cái là đau tê tâm liệt phế. Cô muốn liên hệ với bác sĩ Mạc hỏi thử xem tình hình như vầy là sao, nhưng chuyện ngày ấy còn rõ rành rành trước mắt, thật sự cô chả có mặt mũi nào liên lạc với anh.
Cô phiền não nắm mái tóc, di động trên bàn bỗng vang lên. Cô cầm lên nhìn, đôi mắt lập tức tỏa ra ánh sáng, cũng bất chấp thẹn thùng.
“Alo, bác sĩ Mạc ạ.”
“Ừ, 7h tối nay nhé.”
“A, vâng ạ.” Hình như đầu bên kia có bệnh nhân khác tới tìm anh, Mạc Nhiên lời ít ý nhiều nói xong thì cúp điện thoại.
Lần này Tiêu Mễ tới rất sớm. Lúc Mạc Nhiên ra mở cửa, anh đang để trần nửa thân trên lau tóc. Anh lui về sau một bước, để chỗ cho cô đi vào.
Tiêu Mễ nuốt nước miếng một cái, đôi mắt cũng chẳng biết nên nhìn vào đâu. Cô cúi đầu đi vào, khóe mắt liếc về phía vòm ngực và cơ bắp mê người của anh, vừa hay chạm đúng phải mắt anh, cô không khỏi thấy xấu hết cả hổ.
“Ơ ừm… Bác sĩ Mạc, em vào trong nằm trước nhé ạ.”
Lúc Mạc Nhiên đi vào phòng, Tiêu Mễ đã trần như nhộng nằm trên chiếc giường lớn của anh.
“Dạo này có thấy không khỏe chỗ nào không?” Anh ngồi xuống mép giường, đuôi tóc ướt còn vương giọt châu, cúi đầu nhìn cô chuyên chú.
Tiêu Mễ dùng tay bóp phần ngực sưng đau, nhíu mày nói với anh: “Hai ngày nay ngực em càng lúc càng sưng, chạm vào là đau ạ.”
Mạc Nhiên nhướng mày, bàn tay to khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng vuốt ve hai phần thịt hơi gồ lên của cô: “Để tôi nhìn xem.”
—
Phóng viên nhỏ: “Xin hỏi cô cảm thấy dáng người của bác sĩ Mạc thế nào?”
Tiêu Mễ chảy nước miếng ròng ròng: “Xịn phết!”
Phóng viên nhỏ: “Vậy bây giờ cô muốn làm gì nhất với anh ấy nhỉ?”
Tiêu Mễ băn khoăn một lúc: “Hỏi ảnh đi làm thẻ gym ở đâu á.