Sáng sớm hôm sau, tiếng chuông di động liền vang lên không ngừng. Mạc Nhiên nhíu mày, chưa thèm nhìn đã cầm di động ở tủ đầu giường lên nghe: “Alo, ai đấy?”
Bên kia khựng lại một chút, sau đó một giọng nữ cực kì tức giận vang lên: “Cậu là ai? Đây không phải là di động của Tiêu Mễ sao? Cậu bảo nó nghe điện thoại đi.”
Lúc này Mạc Nhiên mới mở to mắt nhìn thứ trong tay. Anh lấy nhầm điện thoại, trên màn hình đang ghi “Đại nhân mẹ”, anh đẩy đẩy chủ nhân của chiếc di động còn đang chảy nước miếng bên cạnh: “Điện thoại của em này.”
Tiêu Mễ đang ngủ mơ mơ màng màng, bàn tay nhỏ lấy di động qua theo bản năng, giọng điệu hơi khó ở: “Ai thế?”
“Mẹ mày đấy!”
Giọng nói này Tiêu Mễ có hóa thành tro cũng không quên nổi, cô ngồi bật dậy khỏi giường, húng hắng giọng: “Úi chà, mommy ~ con đang đi làm nè, có chuyện gì thế ạ?”
“Mày đừng có vờ vịt với mẹ, hôm nay thứ Bảy mà. Bây giờ mẹ đang ở trước cửa nhà mày đây. Mẹ cho mày nửa tiếng, đưa cả cái thằng mới nghe điện thoại kia lăn tới trước mặt mẹ ngay.” Nói xong liền cúp điện thoại không chút lưu tình.
Tiêu Mễ đần mặt ra nhìn Mạc Nhiên vài giây, sau đó nhào lên người anh, bóp chặt cổ anh: “Anh đã nói gì với mẹ em?”
Một tay Mạc Nhiên ôm cái eo nhỏ của cô, một tay nâng mông cô, nhìn cô với ánh mắt vô tội: “Anh chỉ bảo alo thôi mà.”
“…” Toi rồi, đã đi đêm lại còn ăn cơm trước kẻng, mẹ Tiêu chắc sẽ giết mình mất. Tiêu Mễ cảm giác hai ngày nay biết bao drama ập tới, cuộc đời quả là muôn màu muôn vẻ.
Tiêu Mễ vừa xuống xe đã nhìn thấy bóng dáng nhã nhặn yểu điệu của bà Tiêu, cô không khỏi rụt cổ lại, chấp nhận số mệnh đi về phía trước.
Mạc Nhiên nhìn dáng vẻ của cô thì cười khẽ một tiếng, đi đến cạnh cô giữ chặt tay cô: “Chúng mình cùng đi qua nhé.”
Ánh sáng trong mắt Tiêu Mễ chuyển động, cô nhìn anh một lúc lâu không nói gì, cuối cùng cúi xuống gật gật đầu.
“Mẹ, mình lên nhà đã rồi hẵng nói ạ.”
Bà Tiêu cũng chẳng thèm để ý đến cô, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm đánh giá trên dưới Mạc Nhiên: “Có phải chúng ta từ gặp nhau rồi không?”
Mạc Nhiên gật đầu đầy lịch sự chính trực: “Cháu chào thím ạ.”
Bà Tiêu nhíu mày ngắm gương mặt anh thật cẩn thận, mặt mũi đẹp đẽ thế này thì quả thật bà chưa gặp được mấy người: “Cháu là Nhiên Nhiên à?”
Mạc Nhiên gật đầu, Tiêu Mễ ở bên cạnh nhìn mà sửng sốt: “Mẹ với anh quen nhau ạ?”
Bà Tiêu liếc Tiêu Mễ một cái đầy sâu xa: “Con đúng ra còn phải rõ nó hơn ấy chứ.”
*
Tiêu Mễ hồi tưởng lại 25 năm trước, trong khu nhà có một hộ mới chuyển đến, nhà bên đấy có một chị gái nhỏ rất xinh đẹp. Bởi vì tuổi hai người gần nhau, cho nên chẳng mấy hai đứa đã chơi thân với nhau.
Tiêu Mễ có búp bê Tây đẹp cũng đều chia sẻ với cô bé, có món gì ngon cũng phải cho cô bé một nửa. Mãi đến hơn nửa năm sau, hai đứa ra ngoài chơi bẩn hết người, bà Tiêu mang hai đứa vào phòng tắm tắm rửa, vì thế bi kịch đã xảy ra. Tiêu Mễ nhìn thấy trên người chị gái nhỏ xinh đẹp lại còn có một chú hoạ mi dài dài. Cô cực kỳ phẫn nộ, cảm giác mình đã bị lừa gạt, lập tức đẩy ngã cậu, còn mắng cậu là đồ lừa đảo.
Tối hôm ấy Mạc Nhiên khóc lóc về nhà. Cậu cũng không biết tại sao Tiêu Mễ lại đối xử với cậu như thế, nhưng từ đó về sau mỗi lần nhìn thấy cậu, Tiêu Mễ đều lườm cậu rất ác, cậu cũng không dám qua chơi với cô nữa.
Về sau lại xảy ra một việc khắc sâu vào kí ức của Mạc Nhiên. Chiều hôm đó một mình cậu chạy ra ngoài chơi. Từ đằng xa, cậu nhìn thấy Tiêu Mễ ngồi xổm một mình khóc dưới gốc cây. Cậu do dự một chút, vẫn đi qua chỗ cô, bàn tay nhỏ non nớt móc chiếc khăn tay từ trong túi tiền ra: “Cậu làm sao thế?”
Tiêu Mễ mở đôi mắt mê mang đẫm lệ, vừa thấy là cậu, cô bèn vứt khăn tay của cậu xuống đất: “Cậu tới làm gì? Cậu là cái đồ lừa đảo to bự đáng ghét.”
“Tớ ứ phải là đồ lừa đảo, tớ chả thèm chơi với cậu.”
“Cậu đúng là đồ lừa đảo còn gì, cậu có chim.” Tiêu Mễ nghiến răng nghiến lợi chỉ trích cậu.
“Tớ là con trai, đương nhiên tớ phải có chim rồi, cậu là cái đồ nghé con, thế nên cậu mới không có ấy.” Mạc Nhiên cố nén nước mắt, không cam lòng yếu thế vặc lại.
Tiêu Mễ cáu lên đẩy ngã cậu, lột quần cậu xuống, hai ngón tay tóm lấy thằng em ngắn nhỏ của cậu, dứt mạnh ra: “Tớ kéo dài chim cho cậu nè, tớ phải ngắt chim cậu!