Từ sau hôm đó, Bùi Kiểu cứ cảm thấy lúng túng mỗi lần gặp Chu Tri Tu.
Nếu chỉ là quan hệ bạn giường bình thường thì cô dư sức thản nhiên đối mặt với anh, nhưng vấn đề là…
Lúc đó, cô bị anh bú mút đến gần như mất kiểm soát… Cũng có thể do anh thật sự không tự chủ được, thay vì rời khỏi nơi riêng tư của cô, anh lại áp sát lỗ ŧıểυ, môi khẽ hé mở, cứ như muốn hứng trọn lấy nước ŧıểυ của cô vậy.
Bùi Kiểu đoán lẽ nào anh chỉ vờ vĩnh là tay mơ?
Chứ nào có ai nguyên tem nguyên kiện lại chơi lớn như anh?
Cô không hiểu Chu Tri Tu, vậy nên chỉ biết trốn tránh anh theo bản năng, giảm thiểu tối đa khả năng chạm mặt anh.
Nhưng họ lại là nam nữ chính của bộ phim này, nên dù có muốn hay không thì cô vẫn phải gặp anh, động chạm cơ thể với anh, thậm chí là hôn môi.
Bùi Kiểu không thể từ bỏ đóng phim chỉ vì một người đàn ông được, tránh né Chu Tri Tu hoàn toàn không cần thiết.
Nghĩ vậy nên từ đó cứ hễ nhìn thấy anh là cô lại vồn vã chào hỏi.
Không biết có phải do biểu hiện của cô quá quắt hay không mà trong giới bắt đầu đồn đoán cô muốn mồi chài Chu Tri Tu.
Có người còn đùa, bảo cô đũa mốc chòi mâm son. Chẳng lẽ cô không biết Chu Tri Tu bước vào làng giải trí chỉ để tìm vui thôi sao? Người ta là thiên tài nứt tiếng gần xa, khuyết điểm duy nhất chính là không đi cống hiến vì vinh quang nước nhà mà lại đầu nhập giới giải trí. Kiểu người lạnh lùng kiêu ngạo này làm sao có thể nhọc lòng vì cô được.
Khi Bùi Kiểu nghe thấy những lời này, tâm tình cô rất phức tạp.
Nói không tức giận là giả. Nhưng vừa nghĩ đến đóa hoa cao quý trong lời họ đã điên cuồng nuốt lấy chất nhầy dơ bẩn cô tiết ra thì… Dù có hậm hực đến đâu cũng không giận nổi nữa.
Vả lại, chính cô cũng muốn ngắt lấy đoá hoa này — mỗi một vị trí trên cơ thể Chu Tri Tu đều thỏa mãn thẩm mỹ của cô.
Anh bị cận nhẹ, khoảng hai độ, mỗi khi đọc kịch bản sẽ đeo một chiếc kính gọng bạc. Mắt kính kén người nhưng anh lại không nằm trong số đó. Kiểu dáng nào cũng dễ dàng bại dưới tay anh. Ngay cả kính không gọng với thiết kế cầu kỳ đặt lên mặt anh cũng trở thành một món đồ rất hợp thời trang.
Bùi Kiểu cực kỳ thích đàn ông đeo kính, bình thường chơi game nhập vai cũng chi nhiều tiền nhất cho mấy nhân vật có tạo hình đeo kính.
Nếu cô và Chu Tri Tu chưa từng tiếp xúc với nhau, suýt chút nữa cô đã nghĩ rằng anh đang cố tình quyến rũ mình.
Không chỉ mỗi việc đeo kính phù hợp với thẩm mỹ của cô mà phong cách ăn mặc cũng hoàn toàn là gu cô.
Khi trời trở lạnh, anh thường khoác một chiếc áo măng tô màu lạnh, vạt áo rủ xuống bên gối, chân đi bốt cổ cao màu đen, đế giày có những hoạ tiết sắc sảo giống như một lưỡi liềm sắc bén; khi thời tiết ấm hơn, anh ăn vận rất đơn giản, áo thun trắng đơn giản phối với quần đen, cổ áo để mở hai cúc trên cùng để lộ phần cổ và xương quai xanh tuyệt mỹ.
Nếu chưa từng làm tình với anh, Bùi Kiểu cũng sẽ không mơ tưởng vớ vẩn linh tinh… Nhưng, chuyện gì đến cũng đến rồi.
Đã một tuần trôi qua kể từ hôm đó, nhưng cô vẫn nhớ rõ như in từng đường nét xương hàm anh, từng động tác vuốt ve mơn trớn trên làn da trắng tuyết của anh… Cô thậm chí còn nhớ, khi anh cúi người hôn lên vùng tam giác mật của cô, sống mũi cao ngất cọ vào hột le sưng tấy…
Đối với cô, anh thật xa vời, cũng thật thuần khiết, chẳng giống với bất kỳ thứ gì trên thế gian này, anh là tia sáng tinh túy và trong trẻo nhất giữa ban trưa, một người đàn ông như vậy lại hứng lấy toàn bộ dịch yêu ô uế của cô bằng đôi môi hừng hực than lửa.
Tình dục gần như không thể khiến trái tim cô nảy sinh rung động.
Nhưng tình dục Chu Tri Tu đem lại cho cô thì có.
Anh quá đặc biệt, quá trong trắng, vừa vặn hợp với gu đàn ông của cô, phảng phất như ánh trăng rực rỡ ấy muốn để con ruồi nhặng là cô buộc phải đuổi theo vầng sáng cao vợi kia.
Lúc Bùi Kiểu còn đang chần chờ chưa biết có nên cưa Chu Tri Tu luôn hay không thì một chuyện bất thình lình xảy đến đã đánh bay nỗi băn khoăn của cô.
Cô lại gặp phải bạn trai cũ.
… Không phải người trong thang máy.
Dù sao thì cô cũng chính là người trong câu nói kinh điển — “Ra ngoài mua bao thuốc lá cũng có thể gặp được chín người đàn ông từng lên giường với mình.”
Vậy nên việc bắt gặp bạn trai cũ này cũng hoàn toàn là ngoài ý muốn.
Nhưng tên kia không nghĩ như vậy, sợ cô cố ý đến tìm hắn quấy rầy nên vội nhào đến chắn trước mặt bạn gái hiện tại, lớn giọng mắng cô sa sả, thề thốt không bao giờ dây dưa với cô nữa.
Chuyện này dù sao cũng chỉ là bước đệm nho nhỏ nhưng lại làm Bùi Kiểu phát bực, tại sao không ai nói đàn ông có kinh nghiệm giường chiếu là giày rách? Vì cớ gì tới phiên cô lại toàn là những lời xúc phạm?
Cô nghĩ dù sao danh tiếng của cô cũng đã bết bát vậy rồi, không hái được đoá hoa xa vời kia thì trong mắt mọi người cô cũng là một con đàn bà chẳng ra làm sao, chi bằng thử một chút vậy… Nếu thực sự cưa đổ anh, hẳn là đám người cười nhạo cô sẽ tức hộc máu.
Nhưng điều duy nhất khiến cô e dè chính là, cô sợ Chu Tri Tu sẽ nghiêm túc với mình.
Anh trông rất giống kiểu sẽ kết hôn với người phụ nữ đầu tiên mình lên giường.
Nghĩ đến đây, ý định theo đuổi anh bay biến sạch sành sanh.
Ai cũng nghĩ cô là một người phụ nữ xấu xa, nhưng thực sự cô chưa từng làm chuyện gì sai trái nɠɵạı trừ việc có quá nhiều bạn tình.
Cô vẫn có chuẩn mực đa͙σ đức của riêng mình.
Chẳng bao lâu sau, bộ phim do cô và Chu Tri Tu cùng thủ vai chính đã tới ngày đóng máy.
Cảnh cuối của bộ phim là nam chính sau khi không từ thủ đoạn, rốt cuộc cũng được làm tình với nữ chính như ý nguyện.
Còn chưa tiến vào căn nhà chật hẹp ẩm thấp kia, anh đã vội vàng cởi chiếc thắt lưng kim loại, vừa níu tay cô mở cửa chống trộm xong lại chuyển sang kéo cà vạt xuống trói ngược hai cổ tay người phụ nữ. Đoạn, anh ghì chặt cô trên bức tường trắng loang lổ, nhấc làn váy mỏng của cô lên rồi chậm rãi đi vào từ phía sau.
Cô không tự chủ được ưỡn người, giống như người chết đuối muốn hấp thụ oxy, liên tục thở dốc không ngừng nghỉ.
du͙© vọиɠ như dã thú của tay nhà văn bệnh hoạn đã bị dồn nén quá lâu, cuối cùng cũng được phát tiết trên cơ thể mình hằng ao ước.
Anh ôm lấy người phụ nữ, nơi riêng tư nhất thân mật kề sát vào nhau, ngón tay thoăn thoắt giày vò hạt châu như con thoi.
Môi anh ghé đến bên tai cô, âm thanh trầm khàn, hãy trở thành tác phẩm của tôi… tôi muốn em trở thành tác phẩm của tôi.
Anh vừa nói vừa mút mát từng tấc da thịt cô, đồng thời ôm cô tới bên mép cửa bẩn thỉu, ép chặt cơ thể cô lên trên, ngắm nhìn hình ảnh phản chiếu trần truồng của chính mình.
Anh hỏi cô, có thích làm tình không?
Anh nói anh biết cô ngày nào cũng thủ dâm. Cô cần tình dục, mà anh cần tình yêu, chúng ta ở bên nhau cực kỳ hoàn hảo.
Cô cứ có cảm giác lời thoại của nam chính đang nói với người khác chứ không phải nữ chính.
Đã không thể lý giải được thì cứ mặc kệ vậy, cô chỉ cần diễn tốt phần mình là được.
Kết quả cũng khá khả quan.
Sau khi quay xong, cô không tham gia tiệc đóng máy, sợ phóng viên lại tọc mạch hỏi mấy chuyện mình không thích nghe, chào hỏi đa͙σ diễn xong thì chuồn đi luôn.
Ngồi trên xe, cô áp trán lên kính, ngắm nhìn cảnh đêm phồn hoa rực rỡ, trầm ngâm hồi lâu mới gửi cho Chu Tri Tu một tin nhắn: Rất vui được hợp tác với anh, hẹn gặp lại.
Kèm với biểu tượng cảm xúc con ếch và đóa hoa hồng.
Vốn tưởng kiểu tin nhắn khách sáo thế này phải rất lâu mới nhận được hồi âm. Ai ngờ chỉ mấy giây sau Chu Tri Tu đã nhắn lại một tin: Lát nữa em rảnh không?
Bùi Kiểu sửng sốt, gõ chữ: Rảnh thì có rảnh, nhưng anh không dự tiệc đóng máy à?
Điện thoại lại rung lên.
Chu Tri Tu: Từ chối tham gia rồi.
Cái cảm giác bị quyến rũ này lại vô hình ập đến. Bùi Kiểu không hiểu sao cứ thấy Chu Tri Tu không dự tiệc đóng máy là vì cô…
Nhưng vì sao chứ?
Có phải cô đang tự tin thái quá không?
Nhưng hễ cô ở cạnh Chu Tri Tu thì ảo giác này lại xuất hiện.
Ví như anh rất ít khi đeo kính nhưng lại thường xuyên đeo trước mặt cô, giống như cố ý để cô ngắm vậy.
Ví như anh chưa bao giờ dùng lưỡi trong các cảnh hôn, nhưng chỉ cần cô đáp lại một chút thôi là anh sẽ siết chặt gáy cô, điên cuồng ngấu nghiến, mút chặt đầu lưỡi cô một cách thèm khát, như thể anh là con chó đói, còn cô lại là một miếng thịt tươi ngon lạ thường.
Lại ví như, từ sau khi bọn họ làm tình, bất kể là trong phim hay ngoài đời, anh đều nhìn cô bằng ánh mắt cực kỳ biến thái.
Nhưng dù cho ánh mắt anh chất chứa du͙© vọиɠ nhưng chúng không hoàn toàn vì đam mê xác thịt.
Ham muốn xác thịt là cố gắng để lột trần một người.
Còn ánh mắt của Chu Tri Tu lại là “khoác quần áo” cho cô, kế đó mới ghé sát tai cô, hỏi cô có muốn cởi sạch vì anh hay không.
Bùi Kiểu bắt đầu tơ tưởng môi lưỡi và nhiệt độ cơ thể Chu Tri Tu rồi.
Cô suy nghĩ một chặp mới trả lời: Tại sao không tham gia?
Lần này, cách khoảng chục giây sau Chu Tri Tu mới trả lời, nội dung tin nhắn vừa như không trả lời câu hỏi của cô, vừa như trả lời câu hỏi của cô: Bây giờ em rảnh không?
Bùi Kiểu: Có.
Chu Tri Tu: Tôi bảo tài xế qua đón em.
Sau đó gửi số phòng khách sạn sang cho cô, ý tứ quá rõ ràng.
Bùi Kiểu nắm chặt điện thoại, trộm nghĩ, cô vốn không muốn anh dây vào rắc rối, chính anh cứ nằng nặc cám dỗ cô trước… Tới nước này rồi mà cô không đến gặp anh thì quả là không đáng mặt đàn bà.