Bộ phim bắt đầu.
Một bàn tay trắng toát, nứt nẻ xuất hiện trên màn ảnh.
Bùi Kiểu là một diễn viên rất kính nghiệp.
Dù rằng nhiều người mặc định cô là một bình hoa di động, nhưng phàm là người biết cô sẽ rõ cô tôn trọng và yêu diễn xuất đến nhường nào.
Cũng giống như bàn tay này.
Nữ chính của “Thư Tình” sống trong hoàn cảnh khốn khó, cho nên dù có vẻ ngoài xinh đẹp, trời sinh bờ môi đỏ mọng cũng chẳng có được một đôi bàn tay nhỏ nhắn mịn màng được bảo dưỡng cẩn thận. Để giống với trạng thái của nữ chính nhất có thể, Bùi Kiểu không bôi kem tay gần ba tháng, thế là cho ra đời đôi tay thô ráp nứt nẻ ở thành phố Bắc này.
Nữ chính đẩy cánh cửa sắt rỉ sét đi vào. Một tay cô xách túi nhựa, tay còn lại cầm chìa khoá, mặt mày không mảy may gợn sóng tiến thẳng lên lầu.
Ống kính di chuyển ra xa dần, màn hình hoá thành một màu đen kịt, tên của đạo diễn và công ty sản xuất chạy ngang.
Khi khung hình sáng lên lần nữa, một tấm bảng bẩn thỉu xuất hiện đầu tiên. Nữ chính đã lên đến tầng bốn. Một đám người chen chúc nhau trong hành lang như giòi bọ, ống kính không quay mặt họ mà chỉ quay mỗi phần chân.
Đủ mọi bàn chân từ xấu xí nhất đến cay nghiệt nhất dần chiếu lên màn ảnh. Giày da đen dính đầy bùn đất, giày cao gót đỏ rẻ tiền, giày vải bung sợi, người đi xăng-đan còn xỏ tất, dép tông ố vàng… Bàn chân nào cũng tích đầy tro bụi.
Nghèo đói giống như một căn bệnh mãn tính, chúng sinh sôi và lan tràn trên đôi bàn chân họ.
Không thể giũ bỏ, không cách nào rửa sạch.
Vì vậy chỉ có thể cộng sinh.
“Đúng là không biết xấu hổ,” Một giọng nói bén nhọn sặc khẩu âm địa phương vang lên, “Vậy mà còn dám gọi bồ nhí tới nhà giã nhau, có biết thẹn không vậy trời.”
“Ngộ đã nói rồi, nhỏ này nó dâm lắm, xem xem cái mặt khát tình của nhỏ kìa, một ngày không bị đàn ông đυ. thì không chịu nổi.”
“Loại đàn bà con gái thế này thì có bị đánh chết cũng đáng đời!”
Cuối hành lang là bức tường gạch rỗng, lớp sơn trắng đã tróc ra từ lâu làm lộ lớp loang lổ bám đầy mạng nhện.
Ánh hoàng hôn rọi qua những bức tường gạch, chiếu lên khuôn mặt của người phụ nữ xa lạ. Mặt mũi cô ta bầm dập, nhưng trên gương mặt lại chẳng bắt được chút cảm xúc nào, cô ta chỉ biết cuộn người ôm chặt lấy nửa phần trên của mình.
Mặc dù cô ta đã cực lực che chắn cơ thể nhưng vẫn để lộ khuôn ngực đầy đặn.
Nữ chính đi lướt qua người phụ nữ, tiếp tục bước lên lầu.
Họ không nhìn thấy nhau, họ chỉ là khách qua đường trong đời nhau.
Trên tầng năm, một gia đình khác đang xào rau. Quạt thông gió vù vù thổi khói thẳng ra hành lang. Mùi dầu mỡ phút chốc lấp đầy lối đi chật hẹp. Giấy poster quảng cáo dán đầy tường, bị nước nhỏ đến đen đúa, rách nát, phất phơ như sắp rơi xuống.
Nữ chính sống ở tầng sáu.
Cô về nhà, đóng cửa, đặt thức ăn xuống đất rồi lấy thiết bị thủ dâm trong túi ra.
Đúng lúc đó, nhạc nền ngân vang.
Nói chung, bộ phim nghệ thuật kiểu này chủ yếu lấy nhạc nền là các bản piano độc tấu. Nhưng nhạc nền của “Thư Tình” lại chọn cello làm khúc đệm, kết hợp với nhịp điệu phù hợp, thoắt cái bầu không khí bẩn thỉu, trầm uất được đẩy lên cao trào.
Lúc nữ chính mím môi, cả người trần như nhộng dán lên cửa sổ thủ dâm, không một ai phát ra tiếng la ó cười cợt.
Bởi vì điều đó không giống như tự an ủi chính mình mà là người đang chìm sâu trong bùn lầy, cố gắng vươn tay ra thế giới bên ngoài.
Phim văn nghệ không hay bằng phim hành động Hollywood, một bộ phim hành động có thể kéo dài nhiều nhất là hơn 100 phút, còn “Thư Tình” chỉ vỏn vẹn 82 phút, trong chốc lát, phim đã bước sang cảnh thứ ba.
Nam chính vận âu phục giày da đang cùng nữ chính triền miên quấn quít trong căn nhà chật chội, dơ dáy này.
Lúc quay cũng không cảm nhận được cảnh tượng này rung động nhường nào, nhưng sau khi chiếu lên màn ảnh, phối với cắt ghép, âm nhạc, hiệu ứng âm thanh, ánh sáng, chỉnh màu… mới phát hiện ra du͙© vọиɠ đang tuôn trào trong từng khung hình.
Ánh sáng màu nho, bức tường gạch bong tróc, những ô cửa sổ đượm sắc xanh, ghế sofa với những miếng tróc vàng cháy, cùng với hành lá còn chưa dọn sạch trên bàn ăn…
Nam chính vừa cởi thắt lưng vừa trở tay ghì nữ chính lên tường, nhấc váy cô, tiến vào từ phía sau giống như chó săn đực chực chờ giao phối với con cái.
Theo động tác các lúc càng mãnh liệt, nữ chính nằm sấp trên sofa, váy bị kéo lên tận cổ, bầu ngực mướt mồ hôi phập phồng như suối nước lấp lánh, ảo diệu.
Cô với tay tựa như muốn bắt lấy thứ gì đó, nhưng chỉ nắm được mép bàn.
Nam chính nắm lấy tay cô, giống như đang cưỡi ngựa, thúc cô đến bên cửa sổ.
Dưới ánh hoàng hôn bảng lảng, cô hét lớn, đập mạnh vào cửa sổ để lại một dấu tay sũng mồ hôi.
Kết thúc là nam chính và nữ chính ở bên nhau, không có bệnh nan y, không có tai nạn xe hơi, gần như là thuận lợi bước vào lễ đường tình yêu. Đây là một bộ phim hiếm hoi chiếu vào dịp Valentine không có kết bi kịch.
Bước ra khỏi rạp chiếu phim, Bùi Kiểu lên mạng xem chấm điểm của “Thư Tình”, vốn tưởng rằng không ít người sẽ cảm thấy cái kết không đủ lực tác động, nhưng dè đâu mọi người đều nhất trí khen ngợi kết cục đoàn viên thế này.
“Khả năng diễn của Bùi Kiểu nằm ngoài dự đoán của mị luôn. Mị cứ nghĩ cổ là bình hoa chứ ai ngờ người ta là diễn viên nghiêm túc đó, cái biểu cảm căng thẳng đến mức chết đi sống lại này thể hiện quá tốt. Toàn phim bốn sao rưỡi nhá, nửa sao cuối cùng là dành cho kết thúc HE đấy, không có mấy tình tiết giật gân máu chó, quá toẹt vời.”
“Không sâm panh, không rượu vang đỏ, không bữa tối dưới ánh nến, không phi cơ riêng, không sếp không thư ký, không phải năm mươi sắc thái. Đây vừa là một bộ phim nhân vân chân thực vừa là một câu chuyện tình yêu lãng mạn cảm động.”
“Valentine coi cái này muốn đi đu đưa thiệt chứ quý zị ơiiii.”
Tuy nhiên, vẫn có những bình luận không tốt về phim:
“Cốt truyện nhảm thật, rất nhiều nhân vật xuất hiện vô nghĩa, ví dụ như người phụ nữ ở đầu phim, nếu có thể đề cập đến cái kết của cô ấy nữa thì tốt hơn. Tổng thể thì hai sao rưỡi, nửa còn lại cho Bùi Kiểu nha. Hiếm có nữ diễn viên nào dẻo dai vậy lắm.”
“Cho nửa sao nha má, đạo diễn muốn khai quật về du͙© vọиɠ của phụ nữ thì trước tiên phải bớt ưu ái nam chính đi. Đoạn kết đó, tại sao chỉ có mỗi nữ chính lộ hàng vậy trời?”
Bùi Kiểu không nhịn được mỉm cười.
Cô cảm thấy ở đoạn kết phim đạo diễn muốn thể hiện du͙© vọиɠ của nam chính hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài chỉnh tề của anh ta.
Tất nhiên có rất nhiều cách để bộc lộ điều này, đạo diễn chỉ đơn giản là chọn một trong những cách nhanh nhất và phổ biến nhất mà thôi.
Bùi Kiểu cũng không ngại những lời chỉ trích như vậy mà trái lại còn cực kỳ hưng phấn — sau cùng thì cũng có người coi phim cô đóng là tác phẩm đứng đắn để bàn luận rồi.
Mặc dù trước kia cũng có nhưng cực ít, hầu như không đáng kể.
Bùi Kiểu kéo ống tay áo Chu Tri Tu, hỏi: “Anh có cảm thấy…”
“Ừ?” Chu Tru Ti cúi đầu.
“… Em có triển vọng tươi sáng không?” Cô hỏi, “Em từng nghĩ cả đời em sẽ mãi là một diễn viên không được coi trọng. Nhưng sau khi quen biết anh không hiểu sao lại gặp nhiều may mắn vậy nữa, không chỉ phim được đánh giá cao mà còn thử vai thành công trong một bộ phim nước ngoài… Tự nhiên làm em nhớ tới một câu.”
“Câu gì?”
“Trương Hoa đậu đại học Bắc Kinh; Lý Bình vào trường trung cấp kỹ thuật; tôi bán hàng ở tiệm tạp hoá: Chúng ta đều có tương lai tươi sáng…” [1] Bùi Kiểu vừa cười vừa nói, “Anh là thiên tài, còn em là diễn viên đóng phim gợi tình, chúng ta đều có tương lai rực rỡ.”
[1] Đây là câu được in trong trang 673 của “Tân Hoa Xã” Bản sửa đổi năm 1998. Nôm na có nghĩa là dù có xuất phát điểm thế nào thì họ vẫn bình đẳng, cùng một tầng lớp và sẽ có một tương lai tươi sáng.
Chu Tri Tu cười xòa: “Thì ra trong mắt Kiểu Kiểu anh vẫn chưa đủ tư cách làm diễn viên đóng phim gợi tình.”
“Em không có ý đó đâu.”
“Anh hiểu mà.” Chu Tri Tu nắm tay cô, khẽ hôn lên mu bàn tay cô, “Anh hiểu rõ em muốn nói gì, em có thể nghĩ như vậy anh đã vui lắm rồi.”
Anh không đạo đức giả phủ nhận việc mình là thiên tài, dù sao truyền kỳ về anh cũng đã được lan truyền trên mạng, lâu lâu lại bị bọn truyền thông bẩn tung ra để thu hút sự chú ý. Anh cũng không dông dài về sự cách biệt giữa các ngành nghề, điều này quá xa cách và khách sáo, anh chỉ thuần túy vui mừng vì cô đã không xem thường bản thân mình nữa.
Một Chu Tri Tu như vậy làm sao có thể không thích, sao có thể không… yêu?
Anh hiểu cô quá rõ.
Ban đầu, cô cảm thấy anh chính là công cụ tình dục được tạo ra vì cô, tiếp đó là bạn tình được sinh ra dành cho riêng cô.
Nhưng rõ ràng anh không phải công cụ tình dục, càng không phải “friend with benefits” gì cả, anh chỉ là một người bạn trai trên cả tuyệt vời của cô mà thôi.
Ai nói “tình dục” không thể trở thành “tình yêu”?
Bùi Kiểu nhẹ giọng: “Chu Tri Tu, hiện tại em có thể cho anh đáp án rồi.”
Anh khẽ nghiêng sang, nhìn cô vô cùng chuyên chú.
Đôi mắt phía sau gọng kính rất đẹp, trong trẻo và hết sức dịu dàng.
Thông qua đôi mắt này, cô nhìn thấy một khát vọng điên cuồng, cũng nhìn thấy tình yêu thủy chung của dòng nước tĩnh lặng.
“Em yêu anh.” Cô nói, “Dù em vẫn không thể cho anh một câu trả lời xác đáng, rằng liệu cơ thể em sẽ luôn chung thuỷ với anh hay không… Nhưng em có thể khẳng định rằng em thật sự yêu anh.” Lời này nghe thì có vẻ hơi đen nên Bùi Kiểu khá e dè, “Nhưng anh rõ ý em là được.”
Dẫu em không thể cam đoan với anh rằng em luôn có thể kiềm chế những bản năng tình dục chầu chực thôi thúc cơ thể và cả tâm trí mình, nhưng em sẵn sàng trải nghiệm tình yêu và cuộc sống bình phàm cùng anh.
Chu Tri Tu nhỏ giọng đáp: “Anh hiểu.”
Không cần nhiều lời, anh thật sự thấu tỏ.
Từ thời điểm anh gặp cô, anh biết rõ anh phải cố gắng bắt nhịp cô, hiểu cô, chiếm lấy cô.
Anh bằng lòng trả giá để ở bên cô.
Hiện tại, anh đã có được điều mình muốn.
Anh phải chạm được đến em, như thế nào đấy: Anh cất đi những món đồ chơi lừng lẫy mà em đã để lại cho anh, anh muốn dáng vẻ được che giấu của em, nụ cười thật của em – nụ cười cô độc và mỉa mai mà chỉ tấm gương của em biết.