Đối mặt sự xâm phạm của cha mình một lần nữa, Dư Nguyệt Nguyệt cũng không đau khổ và chống cự như lúc đầu bị Dư Đại Dương cưỡng gian, cũng không dâm dãng và câu dẫn cha làʍ t̠ìиɦ khi đã bị trầm mê, ngược lại rất ung dung thậm chí còn mang theo thái độ trào phúng nhìn người đàn ông trước mặt lại một lần nữa muốn đùa bỡn con gái còn nhỏ tuổi của mình.
"Nguyệt Nguyệt! Làm sao con lại ở bên tên đàn ông khác! Con muốn phản bội cha sao! Ngay cả con cũng muốn giống mẹ con đi tìm đàn ông khác rồi sao!"
"Cha à, đó là bạn trai của con, chúng con yêu nhau đứng đắn, không giống con và cha, đây mới là mối quan hệ không đứng đắn. Huống chi người đã lớn tuổi như vậy rồi, sinh lực đã sớm yếu đi, bạn trai trẻ tuổi kia của con mới có thể thỏa mãn con, nhìn gậy thịt kia của người một chút thôi con cũng chướng mắt."
"A ~ ~ thoải mái..... bị ȶᏂασ nhấ định thoải mái rồi a.... cha ơi người lại nhanh lên một chút! Lại dùng lực một chút ~ ưm ưm ...... a.... người mạnh hơn một chút đi! Nhanh! A...."
"Nguyệt Nguyệt, làm sao con không gọi cha là 'chồng', gọi vài tiếng 'chồng' cho cha nghe một chút đi!"
"Ưm ưm ~ ~ người ȶᏂασ con sướиɠ con sẽ gọi..... A ~ ~ bây giờ con chỉ gọi như vậy với bạn trai con ~ ~ Người cần phải vượt qua hắn, con mới có thể kêu cha ưm ~ a..... lại dùng lực thêm chút...."