Tang Như và Dương Phàm đổi chỗ lại cho nhau, Lý Thần Phi sờ sờ trán cô một hồi lâu mới nói: “Không có phát sốt mà.”
Tang Như: "?"
“Không phải là cậu sợ phiền nhất là Chu Đình Trác à?” Khi Lý Thần Phi nhắc đến tên hắn, Lý Thần Phi hạ giọng, “Sao cậu còn tìm cậu ta để hỏi đề vậy?”
“Tớ có thể hỏi bài cậu à” Tang Như thu dọn đồ đạc, quay người lại thành thật mà nói: “20 câu cuối cùng, cậu có thể dạy tớ được không?”
Lý Thần Phi: ..... dễ như ăn cỏ!
Lại nói giỡn à, các bạn học bá thật giỏi ghê!
Trước khi tốt nghiệp cấp 3, Tang Như sống cùng bố mẹ tại khu dân cư gần trường để thuận tiện cho việc đi học, sau khi tốt nghiệp đại học, cô chuyển về khu biệt thự để nhường kí túc xá cho các học sinh sau này.
Đã nhiều năm không đi qua con đường này, cô đi theo con đường trong ký ức trở về nhà.
Mùi thơm của thức ăn xộc vào mũi cô khi cánh cửa mở ra, Tang Như gần như rơi nước mắt.
Lúc này, bà Tưởng mở cửa phòng ngủ bước ra ngoài, vẫn mặc đồ ngủ và nói: “Về rồi à, con cưng.”
Ồ, có một người dì đang ở trong bếp.
Nhưng Tang Như vẫn lao vào vòng tay bà Tưởng.
Tóc trắng không là gì đối với một người phụ nữ như mẹ cô ấy, bà ấy có thể nhuộm lại tóc đen và chăm sóc dung nhan sắc đẹp của mình. Bà ấy có thể đi mua sắm và xem triển lãm khi bà ấy vui hay không vui. Làm một phú bà thanh lịch nhàn nhã.
Nhưng con người không bao giờ có thể cạnh tranh được với thời gian, bà Tưởng, người đã quay trở lại gần mười năm, vẫn có một thần thái khác ở khóe mắt và lông mày.
Ăn tối xong, Tang Như lại đến bên mẹ, nép vào vòng tay mẹ và nói nhớ mẹ rất nhớ mẹ.
Tưởng Thư vuốt tóc con gái, cười nói: “Sao mà lại như trẻ con như này rồi.”
“Biến thành trẻ con rồi sao?”
Bà Tưởng có một tư tưởng rất thoáng và vui vẻ, ngoài ra, trong phòng lúc nào cũng có mùi thơm nhẹ.
Tang Như vùi mình trong chăn hít một hơi thật sâu, sau khi ngửi thấy mùi hương quen thuộc, cô mới dần thả lỏng và có thể nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra cho đến nay.
Mọi thứ lúc này thật không thể tin được. Nếu cô ấy không phải đang mơ thì điều cô ấy cần tìm hiểu bây giờ là việc cô ấy cần làm vào lúc này.
Nếu cuộc sống của Tang Như phải bắt đầu lại từ thời điểm này, thì đây sẽ là lúc để bù đắp những hối tiếc và thiếu sót của cô. Tuy nhiên, Tang Như đã suy nghĩ kỹ và nhận ra rằng mọi lựa chọn của cô đều ảnh hưởng đến tương lai của cô, và chẳng có gì phải hối haajnh cả nên cô không cần phải cố ý làm gì cả, chỉ cần để tương lai xảy ra từng bước một như trước.
Ngoại trừ ra một điều là, chưa yêu sớm.
Nhưng không thể nói là hối hận, nhưng thực sự là đáng tiếc. Học trong đống sách hơn chục năm, bước vào ngưỡng cửa trưởng thành ở trường đại học, thấy rất nhiều bạn bè của mình vẫn đều có người yêu là bạn học cũ, Tang Như chợt nghĩ ra rằng, có lẽ yêu sớm cũng không phải điều tệ quá
Sự đáng tiếc này có lẽ có thể được bù đắp bởi Chu Đình Trác, Tang Như nghĩ.
Một câu hỏi khác là liệu cô ấy có thể quay lại thời điểm cũ hay không. Nhưng câu hỏi này nằm ngoài tầm kiểm soát của cô và cô không thể nghĩ ra câu trả lời. Tốt hơn là cứ làm theo tốc độ này và thực hiện từng bước một.
Nghĩ đến đây, Tang Như cảm thấy vui vẻ hơn một chút.
Dường như nhiệm vụ lớn nhất lúc này là giúp bản thân hoàn thành kỳ thi tuyển sinh đại học và dành chút thời gian vào cuối tuần.
Lịch làm việc của công ty quảng cáo khác với những công ty bình thường khác. Tang Như quen với việc đến văn phòng chậm rãi vào lúc 11 giờ mỗi ngày, thói quen này sẽ chỉ gây ra một kết quả vào năm cuối trung học - bị trễ.
Kết thúc tiết học đầu tiên, có tiếng gõ cửa phòng học đang đóng kín. Giáo viên môn Văn mở cửa nhìn thấy lớp trưởng môn toán đang đứng ở cửa hét lớn “báo cáo”.
Tang Như dũng cảm đứng trước sự chú ý của cả lớp, nghe cô giáo môn Văn hỏi: “Vì sức khỏe không tốt nên em xin nghỉ phải không?”
"……KHÔNG Ạ."
“Vậy là cũng ổn đúng không,” giáo viên môn Văn khoảng bốn mươi tuổi và thường rất kiên quyết nói. Giáo viên nhìn Tang Như và mỉm cười nói: “Sao cô không đợi đến lúc hết tiêt rồi mới đến.”
Bình thường việc duy nhất giáo viên làm có thể làm là khó dễ người khác, nhưng mọi chuyện đã thay đổi. Tang Như không nói nên lời hồi lâu: “Con sai rồi thầy, lần sau con sẽ không như vậy nữa.”
Giáo viên môn Văn vẫy tay cho cô vào, Tang Như quay về chỗ ngồi như được ân xá.
Lớp học kết thúc chỉ sau vài phút, Tang Như kiệt sức nằm trên bàn. Cô hơi mệt sau khi chạy được một lúc. Mặc dù cô thức dậy với cảm giác sợ hãi nhưng bây giờ cô lại cảm thấy buồn ngủ.
Có người dùng ngón tay gõ nhẹ vào bàn làm Tang Như giật mình. Cô ngước lên và nhận ra đó là giáo viên môn Văn của mình.
Giáo viên vẫn chưa rời khỏi lớp sau giờ học, có lẽ vì muốn giải quyết vấn đề với cô ấy.
Tang Như đi theo giáo viên ra hành lang, chuẩn bị bị mắng.
“Tôi biết em là một học sinh giỏi, Tang Như,” giọng nói của giáo viên trở nên rất nhẹ nhàng, “Nhìn thành tích của em đi, em luôn đứng thứ hai, và người đứng đầu là Chu Đình Trác. Em có biết điểm của em kém hơn thế nào không?” hơn của cậu ấy?”
“Dạ là môn Văn.” Tang Như trả lời.
"Đúng, môn Văn. Em có nền tảng môn Văn tốt, hầu hết các phần trước đều không có vấn đề gì. Vấn đề của em thường nằm ở bố cục."
Tang Như im lặng nghe giáo viên nói: “Bố cục nhìn như cho phép em viết tự do, nhưng thực ra có rất nhiều hạn chế. Em thích viết truyện phải không? Truyện có thể dễ dàng là trời hoặc đất. Nếu lạc chủ đề, nó sẽ làm giảm điểm số của em.”
“Dạ em biết rồi ạ,” Tang Như nhớ lại. Những vấn đề này của cô cho đến khi kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học mới được giải quyết hoàn toàn, “nhưng em không giỏi viết văn nghị luận, và văn nghị luận rất cứng nhắc.”
Giáo viên mỉm cười nói: "Ừ, nó rất cứng nhắc. Các em có thể kể chuyện bằng văn tự sự, nhưng các em chỉ có thể nói đi nói lại về các quan điểm trong các bài luận tranh luận. So sánh thì thật nhàm chán và cứng nhắc. Nhưng Tang Như à, mục đích của chúng ta là không chỉ để sáng tạo mà còn để làm bài kiểm tra." Em có thể tiếp tục viết tường thuật, nhưng em có thể đảm bảo rằng lần nào bạn cũng sẽ đạt điểm cao không? Nếu không, hãy chuẩn bị đồng thời một bài văn nghị luận để ít nhất em có thể đạt được điểm cao. có quyền lựa chọn.”
Tang Như đột nhiên cảm thấy có lý, nói: “Dạ, con biết rồi ạ, con có thể làm được.”
Chu Đình Trác không biết như nào mà đã đi ngang qua bọn họ, Tang Như vội vàng nắm lấy góc áo của hắn và nói: "Có cái gì không biết có thể hỏi Chu Đình Trác?"
“Ừ, cậu ấy vẫn viết tốt mà,” giáo viên gật đầu, nhìn Chu Đình Trác đang bối rối rồi nói: “Khi nào cậu có thời gian dạy Tang Như cách viết một bài văn nghị luận.”
Chu Đình Trác đi theo bàn tay đang níu kéo hắn, nhìn sang thì cô đang mỉm cười nhìn hắn, mím môi, đôi má sóc phồng lên có chút đáng yêu.
Cảm giác hơi căng thẳng một chút, Chu Đình Nghi trả lời: “Được.”