Trước mặt cô là một khoảng đen mờ mịt, như bị một tấm vải đen vô tận quấn chặt lại. Tang Như cảm thấy mình đã tỉnh, nhưng mí mắt lại nặng đến mức không thể mở ra được.
Sau đó, một cảm giác vô trọng lực đột nhiên ập đến với cô, cô cảm thấy mình đang rơi và rơi.
Đây có thể là một cơn ác mộng, Tang Như thầm nghĩ.
Trong tai cô ấy vang lên một âm thanh mơ hồ, dường như đến từ một nơi rất xa, từ xa đến gần, dần dần trở nên rõ ràng hơn cùng với tiếng động từ đâu đó truyền đến.
"Tang Như, Tang Như?"
Có ai đó đang gọi tên cô...
Tang Như chợt mở mắt, lồng ngực phập phồng kịch liệt hít một hơi thật sâu, luồng không khí tràn vào cơ thể, truyền đến tứ chi và xương sống, sau đó cô đột nhiên cảm thấy kì lạ.
Lý Thần Phi giật mình, nắm lấy cánh tay cô, vội vàng hỏi: "Sao vậy?"
Tang Như phải mất một lúc mới bình tĩnh lại và nói: “Không sao đâu.”
“Tớ sợ chết khiếp,” Lý Thần Phi vỗ nhẹ vào lòng cô, “Không sao đâu, sắp đến giờ vào lớp rồi, nhanh chóng chuẩn bị đi.”
"Tham dự lớp học?"
“Đúng vậy, lớp này của thầy Trịnh,” Lý Thần Phi lật qua đống sách, quay đầu nhìn Tang Như nói: “Sao ngủ trưa xong lại có vẻ buồn ngủ nữa như vậy?”
Lớp học, ngủ trưa, thầy Trịnh...
Thầy Trịnh là giáo viên dạy toán cấp ba của cô, đồng thời cô cũng là lớp trưởng của anh.
Những lời nói này phát ra từ miệng Lý Thần Phi...
Đợi đã, Lý Thần Phi!
Tang Như bối rối một lúc, lúc này mới đổ mồ hôi lạnh.
Lý Thần Phi trước mặt cô ấy có mái tóc ngắn và mặc đồng phục học sinh lần trước khi chúng tôi gặp nhau, cô ấy vẫn có làn sóng nóng bỏng... Đây rõ ràng là diện mạo của cô ấy ở trường trung học.
Trung học phổ thông……
Tang Như cúi đầu nhìn chính mình. Cô ấy đang mặc bộ đồng phục học sinh màu trắng xanh độc đáo. Trên bàn cũng chất đầy sách và bài kiểm tra. Trên mặt bài thi có một cuốn sách. cửa sổ và cuộn lên một góc của trang.
Tim Tang Như đập nhanh. Cô nhìn xung quanh và nhìn thấy những khuôn mặt vừa lạ vừa quen.
Nói chính xác hơn, cô chỉ mới gặp họ vài tháng trước.
……
Tang Như không khỏi nghi ngờ, chẳng lẽ mình vẫn đang mơ sao?
Lý Thần Phi thấy Tang Như bất thường nhìn quanh, nằm trên bàn như muốn ngủ tiếp, liền nghiêng người hỏi: “Có thấy khó chịu ở đâu không?”
"Không." Tang Như ngơ ngác nói.
“Nếu cảm thấy không thoải mái thì hãy nói cho tớ biết.” Lý Thần Phi bất an nói với cô, tiếp tục sửa lại những câu sai của cô.
Bạn cùng bàn của mình hôm nay quả thực có chút không bình thường, Lý Thần Phi nghĩ.
Quả nhiên, cô nằm thêm một lúc rồi đột nhiên ngồi dậy, bực bội mà buộc lại tóc, lại nghe cô hỏi: “Chúng ta học lớp mấy?”
Lý Thần Phi:......
Được rồi, điều đó thật ngớ ngẩn.
"Cấp ba rồi chị ơi, chúng ta học cùng với nhau mà, bây giờ cậu đã tỉnh chưa?”.
Tang Như uống một ngụm nước: “Tỉnh rồi.”
Chuyện gì đang xảy ra vậy!
Không phải cô ấy đang tận hưởng một cuộc sống hạnh phúc và mây mưa với Chu Đình Trác sao? Tại sao bây giờ lại ngồi trong lớp mà giải đề thi như thế này? !
Và hắn vẫn là học sinh cuối cấp trung học! Nếu không thể quay lại, chẳng phải tôi sẽ phải thi lại đại học sao?
……Trác!
Đúng rồi, Chu Đình Trác...
Tang Như ngồi ở hàng thứ ba từ dưới lên, trong khi Chu Đình Trác rất cao và luôn ngồi ở hàng cuối cùng.
Cô nghểnh cổ lên nhìn, nhưng trước khi kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô đã nghe thấy ai đó đang gọi mình.
“Tang Như,” thầy Trịnh bước vào phòng học, “Tới đưa bài kiểm tra cho tôi.”
Thầy Trịnh cũng không già, ít nhất vẫn là một người đàn ông trung niên tầm bốn mươi tuổi không có bụng bia, đó là điều hiếm thấy.
Sau này Tang Như lại đến thăm thầy. Thầy tóc đã bạc nhiều nhưng tinh thần vẫn vui vẻ. Khi được hỏi làm thế nào để giữ được tuổi trẻ, thầy nửa đùa nửa thật nói rằng nếu ở bên cạnh đám học sinh như các cô, nếu không bị tức chết thì có thể trẻ ra hơn một chút.
Coi như là cuộc hội ngộ sau một thời gian dài vắng bóng, ánh mắt Tang Như chợt có chút nóng lên.
Cô bước lên bục, đang định phát từng đề thi thì bị ngăn lại, thầy Trịnh sau khi mở nắp cốc giữ nhiệt ra thì nói: “Gọi tên từng học sinh lên lấy.”
Tang Như trong lòng thầm vui mừng, chính là cho cô cơ hội được biết từng người, thầy thật xứng đáng làm thầy của chính cô!
"Đọc điểm số ra không ạ?"
Thầy Trịnh liếc nhìn sang cô một cái, nói: "Tùy cô."
Tang Như đồng ý, đọc tên và bảo từng người một lên lấy. Không đọc điểm ra vì khi đọc ra thì cô cảm thấy mình rất ác độc.
Lật sang trang, nhanh nhẹn mà đọc tên: "Chu Đình Trác."
Tang Như đọc xong vẫn chưa phản ứng, nhưng Chu Đình Trác đã đứng dậy đi lên bục.
Chẳng trách tôi không tìm thấy hắn, hóa ra hắn ta đang ngồi ở cuối hàng ghế.
Tang Như đang ngơ ngác, hình ảnh mơ hồ về Chu Đình Trác trong ký ức giờ đây hiện rõ ràng trước mặt cô.
Hắn ấy rất cao, mới học cấp ba mà đã cao một mét tám rồi. Hắn ta có vẻ mặt điềm tĩnh và đeo một cặp kính gọng đen, làm giảm đi vẻ đẹp sắc xảo của hắn. Có lẽ họ là cùng một người, Tang Như đã phát hiện ra số điểm tương đồng giữa hắn hiện tại và tương lai.
Hoặc là, Tang Như nghĩ, có thể Chu Đình Trác đã quay trở lại lúc này như mình có phải vậy không?
“150 điểm.” Cô vừa nói vừa đưa bài kiểm tra ra.
Chu Đình Trác dừng lại, ngẩng đầu nhìn cô. Tang Như chân thành khen ngợi hắn: “Cậu thật thật giỏi.”
Dù gì thì điểm tối đa cũng là 150 điểm.
Vẻ mặt thờ ơ của Chu Đình Trác có chút ngượng ngạo. Tang Như khiến hắn kinh ngạc, lại mỉm cười ngọt ngào với hắn.
Sau đó Tang Như cũng rất ngạc nhiên, bởi vì cô phát hiện ra——
Chu Đình Trác thực sự đỏ mặt rồi.