(Cao H) Người quen phạm tội

Chương 15: Không được trốn tránh

Trước Sau

break

Trong buổi tự học buổi tối, thầy Trịnh là người phụ trách, bảo Tang Như đến văn phòng mang bài tập đến lớp.

Tang Như tìm thấy hai chồng tập dày trên bàn làm việc, ngay lúc cô đang phân vân liệu mình có thể ôm được đến nơi hay chỉ đến nửa đường được thôi không thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân phía sau.

Khi cô quay lại, đó là Chu Đình Trác.

Trong vô thức cô hỏi hắn: "Cậu đang làm gì ở đây?"

Nói xong cô thấy hối hận và cảm thấy không nên chủ động nói chuyện với hắn, hai người dường như đang có một cuộc chiến tranh lạnh không thể giải thích được.

Chu Đình Trác đi tới nói: "Thầy Trịnh nói sợ cậu không động được nên nhờ tớ đến giúp."

"Không cần sự giúp đỡ của cậu."

Tang Như xếp hai chồng vở lại với nhau, vừa định nhặt lên thì bị ai đó nắm lấy cổ tay.

Lòng bàn tay của Chu Đình Trác rất to, còn có chỗ có thể quấn quanh toàn bộ cổ tay cô. Tang Như cảm thấy hắn siết chặt tay hơn một chút, nói: “Đừng có giận tớ nữa mà Tang Như.”

“Tớ có giận gì à?” Tang Như ngừng nói, quay người lại, ngước mắt nhìn hắn, nói: “Sao tớ lại phả giận?”

Chu Đình Trác im lặng hồi lâu, hắn thật kỳ lạ cũng không nghĩ tới nguyên nhân khiến cô không vui, nhưng hắn thấy cô không vui, cho nên hắn cũng đoán ra——

Thật sự sẽ không thể chịu nổi nếu cô vẫn lạnh lùng với hắn như trước.

Nghĩ đi nghĩ lại, cô chỉ nhớ lại chuyện xảy ra trong thư viện ngày hôm đó, có lẽ là hắn đã ngăn cản cô, khiến cô không vui?

Lúc đó chưa kịp nói mà tai đỏ đỏ bừng lên: "Lúc đó... có phải tớ véo chân hắn quá mạnh khiến cậu bị thương không? Tớ xin lỗi."

Tang Như không có phản ứng: “Hả?”

"Thật xin lỗi, nếu như ngăn cản cậu... làm cậu không vui." Chu Đình Trác tiến lên một bước, "Sau này nếu cậu muốn làm chuyện gì, tớ cũng sẽ không ngăn cản."

Tang Như nghe một lúc sau mới hiểu hắn đang nói gì.

Chắc hắn nghĩ rằng có lẽ do bản thân chọc ghẹo không được hắn nên cô mới tức giận

Nhưng trên thực tế, chỉ là hắn tỏ ra khó xử và không nói chuyện với cô, lại thân thiết với Tiết Lộ như vậy khiến cô rất khó chịu nên cô đã đối phó với hắn bằng cách phớt lờ hắn.

Nhưng Tang Như cũng không có ý định nói như vậy, Chu Đình Trác đã nghĩ như vậy nên hắn cũng chỉ thuận theo mà nói, hắn sẽ không ngăn cản, sau này nắm giữ hắn chẳng phải sẽ dễ dàng hơn sao. ?

Tang Như suýt bật cười thành tiếng, nhưng cô lại nhịn cười, giả vờ như không có phản ứng gì, nói: “Ồ.”

Câu trả lời của cô nhạt nhẽo đến mức Chu Đình Trác không biết chữ “ồ” nghĩa là gì.

Hắn cau mày, trầm giọng hỏi: “Chỉ vậy thôi sao?”

"Chuyện gì xảy ra nếu?"

Chu Đình Trác không trả lời được hắn muốn đáp án gì? Hắn có muốn cô ấy nói rằng không sao không?

Nhưng giây tiếp theo Tang Như đã cho anh một câu trả lời.

“Nếu xảy ra chuyện...,” tay cô đột nhiên chạm vào đùi hắn, xuyên qua chiếc quần mỏng của hắn cọ xát cậu nhỏ đang ngủ yên của hắn, cô bước một bước lại gần hắn, giọng nói mềm mại quyến rũ, “Như thế này thì sao?”

Chu Đình Trác không ngờ cô sẽ làm như vậy, trong tiềm thức hắn muốn lùi lại, nhưng phần thân dưới lại bị Tang Như dùng hết sức nhéo vào, hắn cảm thấy vừa đau vừa sướng, liền hít một hơi.

Hắn ta dừng lại, Tang Như lại tiếp tục động tác vuốt ve nhẹ nhàng của cô, khiến hắn có cảm giác như bị xù lông nhím lên.

Tang Như tay kia nắm lấy vạt áo Chu Đình Trác, thân thể gần như không có khe hở, cô ngẩng đầu lên, chóp mũi tựa như cọ vào cằm hắn, sau đó nói: “Cậu đã nói là dù tớ có làm bất cứ gì với thì cậu cũng không trốn tránh mà, không được trốn.”

Hồi lâu, Chu Đình Trác tựa hồ đang suy nghĩ một chút, giọng nói có chút gượng gạo và trầm xuống: “Ừm.”

Sau đó hắn thực sự đứng ngồi không yên.

Tang Như chỉ trêu chọc hắn, nhưng nghe giọng trầm ấm của hắn và cảm nhận được bàn tay từ từ giơ lên ​​nóng bỏng của hắn, cơ thể cô bắt đầu nóng lên.

Trong lòng bỗng trở nên kích động một chút mà nói với hắn ta: "Ngoan thật."

Chu Đình Trác kiên nhẫn gần như phát điên. Hai tay hắn siết chặt ở bên cạnh, hắn không dám chạm vào cô, sợ cô sẽ tức giận, càng sợ hắn cũng không chịu nổi.

Cửa văn phòng vẫn mở rộng và cửa sổ mở để thông gió. Lúc nào hắn ta càng lo lắng thì phần thân dưới của hắn ta càng hưng phấn.

Lý trí khiến Chu Đình Trác lên tiếng: "Sẽ có người đến đó..."

Những lời này khiến Tang Như tỉnh táo lại, cô buông tay ra, quay người lại, chia sách bài tập thành hai chồng rồi nói: “Quay trở về thôi.”

Cô rút lui quá nhanh, Chu Đình Trác sửng sốt một chút, nhưng Tang Như đã bước ra ngoài trước.

Một lúc sau, Chu Đình Trác bất đắc dĩ mỉm cười, chỉnh lại quần áo, cầm bài tập đi theo cô.

Việc đi lấy đề này đã mất một khoảng thời gian, thầy Trịnh thản nhiên hỏi: "Sao chậm thế?"

Tang Như: “Vừa rồi chúng em vô tình đánh rơi nó xuống đất, chúng em đã nhặt lên và phân loại lại, nên mất một ít thời gian.”

Chu Đình Trác liếc nhìn cô, không hề cảm thấy áy náy, thậm chí còn cho rằng cô khi nói dối không ngượng miệng như này vẫn trông rất xinh đẹp

Thầy Trịnh hiểu ý, vẫy tay bảo bọn họ tiếp tục làm bài tập.

Sau khi lớp tự học buổi tối chấm dứt, Tang Như thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi thì Chu Đình Trác đột nhiên ngăn cô lại.

“Chiều hôm đó tớ đã tự mình dạo phố và chọn cho cậu một món quà.”

Tang Như thầm nghĩ đó chỉ là dây buộc tóc, vòng tay, quả cầu pha lê và những thứ mà các bạn gái thích, nhưng khi Chu Đình Trác lấy những thứ đó ra, trong đầu cô tràn ngập thắc mắc.

Chu Đình Trác cầm một cuốn sách dày dặn hỗ trợ giải toán và một tuyển tập các bài văn nghị luận, nghiêm túc nói: "Cuốn sách này rất thích hợp để giúp cho việc giải đề. Làm nhiều hơn sẽ giúp giải quyết được các câu hỏi khó. Tớ đã đọc bộ bách khoa toàn thư về các bài văn nghị luận này." Ngoài các bài văn mẫu còn có các bình luận, trong đó có một số ví dụ có thể dùng làm tư liệu để tích lũy…”

“Dừng lại,” Tang Như cầm lấy cuốn sách và đặt lên bàn, “Cảm ơn.”

Cô đang định rời đi thì lại bị Chu Đình Trác ngăn lại.

“Chờ một chút,” Chu Đình Trác một tay giữ cổ tay cô, tay kia lấy ra một sợi dây bện màu đỏ từ trong túi áo, “Còn có cái này.”

Đúng rồi đó!

Tang Như giơ tay: “Đeo lên cho tớ.”

Chu Đình Trác cúi đầu nghiêm túc đeo vào cổ tay cho cô, sau đó nhìn một hồi, nhìn vào mắt cô nói: “Nó rất hợp với cậu.”

Tang Như nghiêng đầu, hôm nay rốt cuộc nở ra nụ cười thật sự đầu tiên: “Cảm ơn cậu.”

break
Âm Mưu Từ Lâu
Ngôn tình Sắc, Sủng
Cô Nàng Livestream Web Người Lớn
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc