Trong thời gian này Chu Đình Trác cũng đang tranh đấu với bản thân mình, người khơi mào lên chuyện này có vẻ cũng không ổn.
Rõ ràng là hắn đã chuẩn bị đi ngủ, nhưng khi nhắm mắt lại, hắn trông như đang cố gắng hết sức để chịu đựng. Đôi mắt hắn nhìn như chứa đầy nhiệt huyết rất khác so với ngày thường. Đôi môi mím lại, lộ ra vẻ hưng phấn của một chàng trai trẻ.
Tang Như vô thức co ngón chân lại, như thể hơi ấm của hắn vẫn còn ở dưới chân cô, hóa ra cậu bé nhỏ của hắn cũng có cảm giác…
Những suy nghĩ rối bời của cô như trào ra, sờ soạng người khắp nơi như những chiếc xúc tu Tang Như đưa tay xuống chạm vào một mảng ươn ướt.
Cơ thể này còn nguyên vẹn đến mức Tang Như không dám thò tay vào mà chỉ chạm vào. Cô chỉ gãi vào khe hở ẩm ướt từ cửa sổ nhỏ ở dưới cô bé của mình. Suy cho cùng thì cô cũng đã rút kinh nghiệm từ những sai lầm trước đây. Lần đầu tiên cô vô tình bị mất đi bởi món đồ chơi của cô.
Sau khi tự giải quyết một lúc lâu, cô đạt được một cơn cực khoái nhỏ và sau đó mất hết sức lực. Tuy nhiên, cô đã nhịn rất lâu và không thể thỏa mãn bản thân. Lúc này tâm trí cô đang nghĩ về Chu Đình Trác của thời gian trước. Cuối cùng, cô chỉ nghĩ xem ai có thể làm được, và nghĩ rằng nếu bây giờ cô ấy bị đẩy vào tình huống đó, cô ấy không chỉ dùng chân móc hắn ta mà còn cởi quần hắn ta và đưa luôn cậu bé của hắn vào miệng hoàn toàn.. Dần dần cô chìm vào giấc ngủ buồn ngủ với những suy nghĩ lộn xộn trong quá khứ.
Giấc ngủ này vô cùng bất ổn, cô có cảm giác như đang ở trên một chiếc thuyền nhỏ, theo sóng nước, không biết là thoải mái hay khó chịu vì không thể nào ngủ được.
Từ từ mở mắt ra nhìn, còn chưa kịp nhận ra mình đang ở đâu thì phần thân dưới của cô đột nhiên bị động mạnh.
“Ừm……”
Tang Như không khỏi thở hổn hển, sau đó cô nhận ra mình đang nằm nghiêng, bị hắn ôm vào lòng và bị thúc từ phía sau.
Cô nhìn lại, chưa kịp nhìn rõ người đó thì người đó đã cúi đầu hôn cô.
Mùi thơm mạnh mẽ, thoang thoảng mùi thuốc lá, mùi quen thuộc khiến người ta yên tâm, chính là Chu Đình Trác.
Bàn tay đang định đẩy hắn ra lại yếu ớt ôm lấy cổ hắn, Tang Như ngẩng đầu đón nhận nụ hôn cuồng nhiệt của hắn, cô cảm thấy Chu Đình Trác dừng lại một lúc, sau đó cười nhẹ. Hắn cúi đầu hôn cô say đắm hơn.
Mãi đến khi Tang Như cảm thấy cổ đau nhức, cô mới bắt đầu lùi lại, lưỡi lướt qua môi cô, giọng nói trầm thấp gợi cảm.
"Dậy rồi à?"
Tang Như vẫn còn ngơ ngác: “Hả?”
“Em cần phải vận động nhiều hơn,” Chu Đình Trác tiếp tục đẩy phần thân dưới của hắn lên, trầm giọng như đang cười, “Chơi với anh mà em ngất đi luôn à, đồ vô dụng.”
?
Tang Như lại bắt đầu cảm thấy choáng váng.
Cô vẫn chưa tỉnh à? Rốt cuộc cái nào là mới giấc mơ?
Chu Đình Trác không cho cô cơ hội mất trí, lợi dụng điểm yếu của cô để tăng cường bắt nạt cô.
Hắn nâng chân trái của Tang Như lên và bước vào để phần thân dưới của hắn gần với cô hơn. Hắn nâng hông lên và di chuyển rộng rãi trong quá trình sát cọ giữa da thịt và da thịt.
Lúc ngất đây cũng đã làm rất lâu, bây giờ cái cô bé rất nhạy cảm, ẩm ướt và mềm mại, khiến ra vào dễ dàng hơn.
“Tại sao lúc em ngủ mà nước vẫn chảy?” Chu Đình Trác đưa tay về phía trước xoa bóp ngực cô, ôm trong lòng bàn tay, nặn thành nhiều hình dạng khác nhau. cô ấy cúi đầu xuống. Khi nhìn thấy nước, cô ấy vẫn tiếp tục chảy.
Cô muốn nhiều hơn thế này, nhiều hơn thế này.
Tang Như giơ tay ấn vào mu bàn tay Chu Đình Trác, nhắm mắt chơi đùa với bộ ngực của mình, đồng thời đẩy mông ra sau để ăn càng nhiều càng tốt.
"Đã cho ăn cả đêm rồi, sao vẫn đói thế?" Chu Đình Trác nói.
"Ừm... vẫn chưa đủ, em vẫn còn muốn..."
Chu Đình Trác bỗng nhiên tốc độ xoa ngực cô tăng lên: "Em thật dâm đãng. Anh làm rất lâu như vậy mà còn đặt cô bé của mình vào cậu nhỏ của anh à. Em muốn được chơi cả đêm phải không?"
“Em muốn… em muốn được chơi suốt đêm…” Cuối cùng cũng thỏa mãn rồi, cô không muốn buông ra. Khi đầu óc choáng váng, co không nhịn được như thường lệ. giống như một con sâu nhỏ đã trút bỏ hết lớp vỏ bảo vệ, cuộn tròn trong lòng Chu Đình Trác nép trong vòng tay hắn không ngừng run rẩy, thở hổn hển đầy dục vọng và trìu mến: "Chơi chết em đi... Chu Đình Trác."
Đôi mắt của Chu Đình Trác đỏ bừng, hắn thúc cô thật mạnh, đưa cậu bé của mình vào trong cơ thể cô rồi rút ra vài lần, hắn thúc cô đến điểm sâu nhất, rồi cắm nó vào trong cơ thể cô thật nhanh. một cơn mưa xối xả.
"Rên ra đi."
Được khích lệ, Tang Như càng rên rỉ thêm . Vào giây phút cuối cùng của cao trào, cô khóc lóc, chửi bới và cầu xin, Chu Đình Trác đã hôn lại cô để an ủi.
"Thật ghét anh."
Giọng hắn ta có chút chế ngạo cô, Chu Đình Trác lại dùng sức áp sát vào eo cô đáp: “Ừ, ghét anh à.”
Tang Như nói: “Vậy nanh có biết vì sao em ghét anh không?”
"Hả? Tại sao?" Hắn dỗ dành.
"Anh thật phiền phức và không nghe lời, sau này khi làm phải nghe lời chỉ dẫn của em." Tang Như nhắm mắt lại, nói điều gì đó không biết mình đang nói gì, cô cảm thấy như đang mơ. và cô ấy có thể nói bất cứ điều gì trong giấc mơ của mình.
Sau đó cô nghe thấy hắn ta dường như đang nhịn cười và nói: "Được rồi, anh sẽ nghe lời em."
Trong đầu Tang Như hỗn loạn, chợt nảy ra điều gì đó, cô lại hỏi hắn: “Vậy anh có biết tại sao hồi đi học em lại không thích anh không?”
Chu Đình Trác lần này không nói gì, nhẹ giọng ra hiệu cho cô tiếp tục.
Cả người cô mệt mỏi buồn ngủ lúc này mới mở mắt ra, quay người nhìn hắn, như đang bắt tội của hắn: "Anh luôn là người đứng nhất, đuổi theo anh mệt mỏi như vậy, nhưng anh lại không nhượng bộ."
Lần này đến lượt Chu Đình Trác sửng sốt, một lúc sau mới nói: “Đó là lý do sao?”
Tang Như đáp lại: “Đó là lý do.”
Ai muốn làm người lúc nào luôn đứng thứ hai trong mười nghìn năm chứ? Thật khó chịu!
Giây tiếp theo, hắn đột nhiên xoay người đè cô xuống, Chu Đình Trác đột nhiên từ phía trước tiến vào trong cô, động tác có chút tàn nhẫn.
Đột nhiên lại được lấp đầy, Tang Như thở dài mãn nguyện. Hắn cúi xuống thở vào mặt cô.
Hắn nói: “Em còn không hỏi anh có chịu nhường vị trí thứ nhất cho em không, vậy là em ghét anh à?”
“Vậy anh có nhường không?”
Chu Đình Trác im lặng một lát, tiếp tục làm việc.
"KHÔNG."
Tang Như ôm chặt hắn hơn, cảm thấy Chu Đình Trác thật sự rất khó chịu.
Với đôi mắt ngấn lệ, cô dường như nhìn thấy một mảnh quần áo màu trắng.