Chu Đình Trác trước đây chưa từng biết dỗ dành con gái làm cho họ vui, Nên không hề biết phải làm sao để Tang Như không còn giận mình.
Hắn nhìn thấy cô ấy cầm tờ giấy im lặng nhìn hồi lâu, sau đó cô ấy đột nhiên ngước mắt lên nhìn mình, nhếch mép cười nói: “Chu Đình Trác, cậu thật đáng yêu.”
?
Hắn ta phản ứng lại: "Tớ không phải."
"Cậu là."
"Không phải."
"Đúng."
Chu Đình Trác không nói nên lời, sau đó suy nghĩ hồi lâu vẫn không hiểu tại sao một người một mét tám hai lại có thể dùng đến từ dễ thương.
Việc đổi chỗ chỉ diễn ra trong nửa buổi học ngắn ngủi, thầy Trịnh trực tiếp giao bài tập toán cuối tuần cho mọi người làm.
Có hai đề bài kiểm tra, Tang Như lấy sách giáo khoa và tài liệu dạy kèm ngoại khóa ra để đọc, kiểm tra và điền vào chỗ trống trong khi làm.
Cô thực sự có thể nhớ được một số kiến thức thời trung học, tuy có hơi mơ hồ nhưng rõ ràng hơn những gì cô nhớ được sau khi làm việc. Có lẽ đó là một phần tiếp nối của ký ức ban đầu của cơ thể cô. Nhưng cô ấy vẫn chưa thích nghi được với cuộc sống khi trở lại trường cấp 3 và việc giải bộ đề đầu tiên có vẻ hơi khó khăn.
Gần tan học, Chu Đình Trác đưa cho cô một bộ đề mà cô chưa từng thấy: “Trường học bên cạnh có bài thi thử, cậu có muốn xem qua không?”
Lúc này Tang Như mới mơ hồ nhớ ra, cha mẹ Chu Đình Trác đều là giáo viên ở trường mình, nên những giấy tờ này hẳn là dễ dàng lấy được.
"Muốn."
Chu Đình Trác đưa đề cho cô, cúi đầu tiếp tục làm bài. Đường nét khuôn mặt hắn thật đẹp, Tang Như cảm thấy có chút rung động.
Cô cúi người xuống, tựa cằm vào cánh tay hắn, nhưng vẫn khống chế sức lực để không đè xuống, ngẩng đầu lên nói: “Ngày mai là cuối tuần.”
Giọng điệu có hơi nhõng nhẽo
Chu Đình Trác chỉ hơi liếc mắt nhìn cô, không nói gì, chờ đợi câu tiếp theo của cô.
"Cậu có hẹn à?"
Chu Đình Trác khẽ lắc đầu.
Khoảng cách quá gần rồi
“Bây giờ chúng ta đã có hẹn rồi,” Tang Như quay lại ngồi xuống, gõ ngón tay lên tờ bài kiểm tra vừa nhận rồi nói: “Chúng ta cùng làm bài nhé, Chu Đình Trác, tính thời gian giống như một bài kiểm tra thông thường, và chúng ta hãy so sánh nhé.”
Tang Như lấy đồ trang điểm của mẹ mình để trang điểm nhẹ nhàng một chút. Khi cô đến trước cửa thư viện thành phố, Chu Đình Trác đã đợi sẵn.
Hắn ta rất dễ nhìn ra. Hắn mặc một chiếc áo sơ mi trắng và quần đen. Khuôn mặt hắn rất sáng láng bởi cặp kính cận và vẻ mặt nghiêm túc khiến hắn trông có vẻ nghiêm chỉnh hơn một chút.
Sau này, Chu Đình Trác luôn mặc áo sơ mi nhưng thắt cà vạt và mặc vest, nghiêm chỉnh hơn nhưng lại kém trẻ trung.
Đôi khi hai người đang cần giải quyết sự ham muốn của nhau, Chu Đình Trác sẽ ăn mặc như thế này chỉ thả cậu nhỏ mạnh mẽ của hắn đi vào trong cô. Cho đến khi toàn bộ quần áo nghiêm túc đều bị nhiễm mùi hỗn loạn, hắn mới nhẹ nhàng xoa đôi gò bồng đào của cô, trầm giọng nói: “Bộ quần áo này anh không thể mặc được nữa.”
Tang Như giả vờ đá hắn: “Lấy đi giặt khô.”
Họ khác nhau nhưng Tang Như rất ngạc nhiên khi biết rằng cô thực sự thích cả hai vẻ ngoài đó.
Cô ấy thậm chí còn muốn biết nếu chiếc áo sơ mi trắng hiện tại của Chu Đình Trác bị vấy bẩn sẽ như thế nào.
Mặc dù vẫn còn sớm nhưng trong thư viện đã có rất nhiều người tìm được một khu vực học tập. Tang Như bước lên trước và ngồi xuống một chiếc bàn trong góc. Chu Đình Trác ngồi xuống đối diện cô.
Đầu óc đang có chút phân tâm nên là việc giải đề lúc đầu cũng không được nghiêm túc cho lắm
Chiếc đồng hồ Chu Đình Trác tháo khỏi cổ tay được đặt ở giữa, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim chuyển động.
Tinh thần cạnh tranh của Tang Như khiến cô không muốn thua hắn. Cô đã hoàn thành hai bộ bài toán được giao tối qua để cảm nhận kỹ năng của mình. Bây giờ cô đã có thể viết khá trôi chảy. Khi hắn sắp hoàn thành câu đề cuối, cô thấy Chu Đình Trác đang suy nghĩ mà giải đề , Tang Như nghĩ rằng không có cách biệt mấy, bản thân mình cũng rất lợi hại.
Các đề thi thử này không khó và câu hỏi cuối cùng đã được giải quyết sau rất nhiều phép tính. Trong tình huống trước mắt như thế này thì giải đề thi thật là một cách tốt. Làm bài xong, Tang Như thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu lên và bắt gặp ngay ánh mắt của Chu Đình Trác.
Cô không biết hắn ta bắt đầu nhìn chằm chằm vào cô ấy từ khi nào. Hắn khi bị bắt quả tang và ánh mắt có chút né tránh, nhưng vẫn rất bình tĩnh.
Tang Như tâm trạng rất tốt, cô mỉm cười với hắn, nói: “Xong rồi.”
Chu Đình Trác cúi đầu viết lên giấy nháp: “Muốn xem đáp án không?”
Đưa đề giải qua, Tang Như quay lại: “Xem.”
Chu Đình Trác mang bài thi mẫu ra và bắt đầu kiểm tra đáp án.
Cuối cùng, hắn lại đúng hết và Tang Như đã không điền vào chỗ trống khi cô làm sai sai.
Tang Như lật mảnh giấy có đoạn hội thoại sang, cố ý viết: “Cậu đã lén đọc đáp án à?”
Chu Đình Trác viết từng nét một: “Không.”
Cô đã rất mất tập trung. Thật may mắn là cô đã có câu trả lời đúng.
Chu Đình Trác mím chặt môi, nhận ra gần đây bản thân hắn tâm trạng rất kì lạ, điều này không tốt.
Dòng suy nghĩ của hắn đột nhiên bị gián đoạn vì chân phải của hắn bị thứ gì đó kẹp lại và không thể cử động được. Nhìn xuống, cô duỗi chân nhéo hắn, giống như cách những đứa trẻ chơi với nhau
Hôm nay cô mặc một chiếc váy, gấu váy dài đến giữa bắp chân, cô duỗi chân về phía hắn, để lộ ra làn da trắng ngần của mình.
Tâm lại không tịnh rồi, hắn nhìn cô, lần lần tiên nghiêm nghị mà nói "Buông ra."
Cô khẽ nhướng mày, vẻ mặt kiêu ngạo đắc ý như một con công nhỏ: "Không buông."
Giây tiếp theo đến lượt Tang Như sửng sốt.
Đột nhiên có cảm giác như bị bóp chặt ở chân cô, chính là Chu Đình Nhất đang bắt lấy chân của cô, đùi cô bị chạm phải và hắn đang siết chặt lấy chân của cô
Cô vô thức lùi lại, Chu Đình Trác tiến lên một bước để ngăn cô lại.
Hai người chạm vào nhau, Tang Như cảm thấy toàn thân mềm nhũn.
Nhưng rõ ràng là không có làm gì mà.
Cô nhìn hắn, thấy tai Chu Đình Trác đỏ bừng, nhưng hắn không hề nhượng bộ, ánh mắt đen sâu thẳm của hắn khiến cô như muốn chìm vào trong đó.
-