Sau khi xem xét căn phòng của mình, Ngụy Sanh rất hài lòng, cô rất hạnh phúc khi có thể sống cùng Cận Ngạn, bản thân cũng tràn đầy kỳ vọng về tương lai, để ý thấy cánh cửa bên cạnh cũng đóng, cô phấn khích ngẩng đầu nhìn Cận Ngạn: “Anh Ngạn ơi, đây có phải là phòng của anh không? Em có thể vào xem một chút được không? ”Nhìn ánh mắt hào hứng của cô, Cận Ngạn gật đầu và ra hiệu cho cô tự mở cửa.
Không giống như phòng riêng của cô vừa tươi mát lại trang nhã thì căn phòng của anh lại có phong thái mạnh mẽ nhưng không mất cảm giác ấm áp, có đầy đủ tiện nghi và phòng tắm rất lớn. Bồn tắm đôi trong phòng rất bắt mắt.
Phòng ngủ cũng rất lớn, bên cạnh phòng ngủ cũng có phòng làm việc, gần đó cũng có một phòng áo quần áo thật to, ngắm xong Ngụy Sanh đột nhiên không thích phòng của chính mình nữa, cô bĩu môi hờn dỗi nói: “Anh Ngạn, phòng của anh lớn như vậy nhìn còn thoải mái lắm. Khi nào thì em cũng có thể có một căn phòng to như vậy?” Cận Ngạn véo vào chóp mũi Ngụy Sanh, âu yếm nói,” Đây là phòng ngủ của hai chúng ta sau này, vì vậy nó được bố trí rất to. Sau khi anh tốt nghiệp khóa học làm cô dâu, đính hôn rồi em có thể ở đây, cho nên Sanh Sanh phải cố gắng nha.”
Nhìn thấy một căn phòng thoải mái như vậy, Ngụy Sanh lập tức có động lực vô cùng, bèn nóng lòng hỏi: “Anh Ngạn, khi nào chúng ta bắt đầu tiết học tiếp theo, em muốn hoàn thành chương trình học sớm quá!”
Cận Ngạn cười đầy ẩn ý, cố kéo dài ngữ điệu của anh: ” Đừng lo lắng, em vẫn cần chuẩn bị, trước tiên anh muốn bàn bạc với em một chuyện.”
Ngụy Sanh tò mò hỏi:“ Anh Ngạn có chuyện gì vậy?”
Cận Ngạn có chút ngượng ngùng:“ Bây giờ em vừa nghỉ hè. kỳ nghỉ, chờ đến khi em tựu trường, khi đó anh muốn đưa em đến trường nữ sinh đặc biệt học một chút kiến thức bổ ích, như vậy có thể sẽ sớm ở bên anh hơn, em có đồng ý không?”
Ngụy Sanh nghĩ xem mình có người bạn nào đáng nhớ ở trường lúc trước của mình, phát hiện ra không có (vì cha mẹ cô bận công việc và bảo mẫu chỉ nấu ăn, nên Ngụy Sanh thường rất cô đơn, cộng với việc cô là học sinh chuyển trường vào thời điểm đó, nhiều nhóm nhỏ khác nhau đã đã hình thành rồi, bản thân cô cũng xấu hổ không dám chủ động kết bạn. Thành tích cũng không tốt lắm cũng không có cảm giác tồn tại, cho nên cũng không có bạn bè nào tốt), vì vậy cô kiên quyết gật đầu: “Em bằng lòng đi, anh Ngạn thật là chu đáo, nhưng em hơi lo lắng rằng em sẽ không hòa đồng với các bạn cùng lớp.” Nói xong cô cũng không giấu giếm thực tế của mình ở trường ra sao cho anh nghe, anh hài lòng cô thành thật với mình nên cười nói: “Em không cần hòa thuận với bọn họ, chỉ cần khách sáo sẽ không có trở ngại gì đâu, em chỉ cần nghĩ đến anh là đủ.”
Ngụy Sanh hơi đỏ mặt trước lời nói thẳng thắn của Cận Ngạn nên tiếp tục gật đầu, cô cảm thấy anh Ngạn thực sự tốt với cô, còn tốt hơn những người khác, cô nhất định sẽ chăm chỉ học tập. Nghĩ đến đây, cô bắt đầu thúc giục: “Anh Ngạn, em muốn nhanh chóng bắt đầu bài học tiếp theo.” Cận Ngạn xoa đầu của Ngụy Sanh rồi lắc đầu cười: “Em đó, thật sự rất nóng vội, ngày mai chúng ta sẽ học bài học này, hôm nay em mới chuyển đến đây, hãy nghỉ ngơi thật tốt đã, bây giờ đi ăn tối với anh nha, có được không?”
Nhìn bầu trời tối sầm bên ngoài cửa sổ, Ngụy Sanh mới nhận ra rằng đã gần đến giờ ăn tối, mặc dù cô rất tò mò về chương trình học mà Cận Ngạn chuẩn bị cho cô, cô nhìn vẻ mặt không muốn nhiều lời của Cận Ngạn nên ngoan ngoãn không hỏi mà đi theo Cận Ngạn đến phòng ăn ở tầng một.
Bữa tối đã được dọn sẵn trên bàn, cô rất vui mừng phát hiện ra một nửa là món mình thích ăn, cô vui vẻ nhìn anh nói cảm ơn. Cận Ngạn nhìn cô gái nhỏ ngoan ngoãn ăn cơm bèn gắp cho cô con tôm càng xanh mà cô thích ăn rồi thản nhiên nói: “Anh rất thích Sanh Sanh, vì vậy anh đã tìm hiểu về các sở thích khác nhau của em, Sanh Sanh cũng phải học để hiểu anh.”
Ngụy Sanh cảm động trước sự chăm sóc tận tâm của Cận Ngạn dành cho mình, đồng thời cũng khó chịu vì không biết trước sở thích của Cận Ngạn, cảm thấy có hơi áy náy khi nghe lời yêu cầu của anh nên cô vội vàng bày tỏ rằng cô sẽ cẩn thận quan sát và hiểu sở thích của anh. Cận Ngạn lại có thêm một tia ưu ái, nhìn khuôn mặt hơi ửng hồng của Ngụy Sanh rồi vui vẻ cười thầm.
…
Trong phòng làm việc.
Ngụy Sanh đang ngồi đọc sách trên ghế sô pha có chút buồn ngủ, cô muốn đi tắm rửa rồi đánh một giấc, nhưng nhớ tới phòng tắm nằm trong phòng của Cận Ngạn, cơn buồn ngủ của cô liền biến mất, nhìn thấy đồng hồ trên tường đã gần đến giờ ngủ, cô bối rối và ngại ngùng, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Cận Ngạn đang giải quyết công việc, có nên nói hay không đây. Nội y làm sao đây, áo ngủ làm sao, chuyện tắm làm sao không thể nói ra thì ngại quá, nhưng anh trai nói có vấn đề gì cứ nói với anh ấy, giữa vợ chồng phải có sự thẳng thắn, phải tin tưởng. Cuối cùng cô cũng hạ quyết tâm, bước đến chỗ Cận Ngạn, chọc nhẹ vào vai anh, nhìn ánh mắt không hiểu của người thiếu niên, Ngụy Sanh ngượng ngùng thì thầm vào tai anh: “Anh Ngạn, em, em muốn đi tắm rồi đi ngủ, có thể, có thể giúp em tìm một bộ áo ngủ không?”
Xoa xoa lỗ tai ngứa ngáy của mình, Cận Ngạn thưởng thức nhìn sự ngượng ngùng và khó chịu trên khuôn mặt cô gái nhỏ, sau đó liếc nhìn đồng hồ, quả nhiên là hơi muộn, anh bỏ ý định trêu chọc cô gái nhỏ, anh nhẹ nhàng nói, “Tối nay Sanh Sanh tự mình tắm rửa rồi đi ngủ thôi, trong phòng tắm thứ gì cũng có, anh còn chút việc phải làm, Sanh Sanh ngủ trước đi, em ngủ ngon.”
Ngụy Sanh gật đầu, vừa bước tới cửa liền nghe thấy giọng nói tươi cười của anh: “Nhắc nhở em một chút, ngủ khỏa thân sẽ tốt hơn cho cơ thể, nên không có đồ ngủ trong phòng tắm. Đi nhanh đi, Sanh Sanh, ngủ ngon.”
Ầm, ngủ khỏa thân! Trước đây cô chưa từng khỏa thân ngủ, cô liếc nhìn chiếc váy trong suốt trên người, gần giống như khỏa thân hoàn toàn, như vậy cũng sẽ không khó chịu khi ngủ khỏa thân, nghĩ đến đây, Ngụy Sanh liền nhanh chóng đi tắm.
Nhận thấy rằng cuối cùng Ngụy Sanh đã đi, Cận Ngạn vỗ về cậu em trai đã phấn khích từ trưa đến giờ của mình một cách nhẹ nhàng, anh thở dài và đi vào phòng tắm trong phòng làm việc để tắm nước lạnh và đi ra tiếp tục hoàn thành công việc càng sớm càng tốt.
…
Vào buổi sáng sớm, mặt trời chiếu qua các khe hở trên rèm từ cửa sổ sát đất làm ánh sáng lốm đốm bất quy tắc xuyên qua khắp nơi trong phòng. Giữa chiếc giường to lộ ra một cô gái đang nghiêng người ngủ, tấm chăn nửa đắp lên eo. Khe hở giữa hai chân nửa che lại không che, cặp vυ" nhỏ nhắn dưới cánh tay của cô gái, thỉnh thoảng có ánh sáng lại lướt nhẹ trên người cô gái kiến toàn cảnh thật đẹp nhưng lại không mất đi tình thú.
Cận Ngạn dựa vào trên giường, nhìn màn hình đối diện với giường thản nhiên nghĩ. Sau khi điều chỉnh góc độ để chiêm ngưỡng tư thế ngủ trong chốc lát của cô một lúc, nhìn thời gian trên màn hình, Cận Ngạn thoát khỏi màn hình theo dõi, tắt máy tính, chuẩn bị đi đánh thức Ngụy Sanh.
Ngụy Sanh bị đánh thức bởi cảm giác tê dại nơi đầu vυ" và thân dưới, cô mở đôi mắt ngái ngủ ra thì thấy hạt đậu đỏ bé nhỏ trên ngực mình bị hai ngón tay mảnh khảnh vặn vẹo, lâu lâu kéo một chút, cô có thể cảm nhận được trung tâm của hai chân mình còn có bàn tay nhào nặn, vuốt ve lông tơ, hơi tê dại, ngứa ngứa, hơi đau nhưng nhìn chung vẫn rất thoải mái, thấy Ngụy Sanh lại sắp ngủ, Cận Ngạn dở khóc dở cười rồi nhéo mạnh đầu vυ" liếʍ liếʍ làm cô đau mà tỉnh lại.
Cô muốn xoa đầu vυ" đau bị véo, nhưng lại bị bàn tay của thiếu niên chặn lại, Ngụy Sanh rơi lệ nhìn khuôn mặt tuấn tú trước mặt, sau đó nhìn chằm chằm vào mặt số phóng to của Cận Ngạn, vừa đếm vừa kêu lên: “Đã 8 giờ rồi. Đây là lần đầu tiên em thức dậy muộn như vậy!”
Hơi miễn cưỡng buông tay khỏi cô gái, anh nhấc chăn bông lên, vỗ nhẹ vào mông cô gái, nghe thấy tiếng hét của cô gái và hôn lên khóe miệng cô gái một cách trìu mến, anh hài lòng nói, “Chào buổi sáng, Sanh Sanh à, đã đến giờ dậy rồi, hôm nay em còn phải đi học, mau ăn sáng trước, quần áo để bên giường, mặc quần áo rồi dùng cơm đi, anh sẽ đợi em ở dưới lầu.” Nói rồi không để ý đến cô gái phía sau ửng hồng toàn thân, tâm tình vui vẻ đóng cửa xuống lầu.
Anh Ngạn hôn cô, đôi môi thật mềm mại và thoải mái, ah ah ah, sắp nổ tung rồi! Trong đầu của Ngụy Sanh chỉ toàn là nụ hôn nhẹ vừa rồi của Cận Ngạn, mọi đau đớn cứ biến mất như vậy, anh chỉ cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng bay bổng, cảm giác như mây trên bầu trời, lơ lửng hồi lâu … Sau đó Ngụy Sanh hoàn hồn, nhìn thấy quần áo màu đen trên giường, tìm kiếm cũng không thấy dấu vết của qυầи ɭóŧ, nhắm mắt lại tự vỗ mình, rồi trấn an thôi không phải trong suốt là được, cô cầm lấy quần áo rồi mang dép lê xuống lầu.
Có một điều đáng tiếc là mặc dù quần áo dài đến đầu gối nhưng chỉ có 3 cúc, tất cả đều tập trung ở dưới ngực và trên đũng quần, tất cả cúc áo, ngực và đũng quần đều thấp thoáng, lúc ngồi trên ghế, vạt áo dang rộng, giữa hai chân hoàn toàn không che lấp, cảm giác mát lạnh nơi ngực và thân dưới, cô mặc kệ ánh mắt trêu chọc của thiếu niên thỉnh thoảng ngẩng đầu, ăn xong bữa sáng muốn kéo vạt áo thì một ánh mắt nghiêm nghị khiến cô dừng tay lại.
Hít một hơi thật sâu, không để ý đến sự khác lạ của cơ thể, cô bắt đầu hỏi: “Anh Ngạn, khi nào chúng ta bắt đầu học, em có cần chuẩn bị gì không?”
Cận Ngạn lắc đầu lau miệng, “Không cần, Sanh Sanh đã ăn xong chưa? “Cô gái ngoan ngoãn gật đầu,” Em đã từng học lớp sinh lý học ở trường chưa Sanh Sanh?”
Cô lắc đầu, “Còn chưa học ạ ~”
Anh hài lòng gật đầu rồi kéo cô lên một căn phòng trên lầu ba, vừa đi vừa nói: “Hôm nay chúng ta học khóa học sinh lý, em phải nghe bài cẩn thận, còn phải vượt qua bài kiểm tra, nếu phạm lỗi sẽ có hình phạt”
“Em sẽ cố gắng nhớ kỹ.