Nhìn thấy sự nghi ngờ của cô gái cuối cùng cũng tan biến và sự tin tưởng mình ngày càng sâu sắc, Cận Ngạn rất hài lòng. Anh xoa đầu cô như động viên, ngón tay thon dài thuận lợi cởi đi đồ lót màu hồng nhạt. Nhìn nửa người trên trần trụi của Ngụy Sanh mà ánh mắt Cận Ngạn lóe lên vẻ kinh ngạc: Núm vυ" nhỏ khéo léo dựng đứng lặng lẽ trên thịt vυ", bầu vυ" còn đang phát dục, chúng vẫn còn tương đối nhỏ nhưng nhìn thoáng qua đã rõ kết cấu. Bởi vì thẹn thùng mà làn da ửng lên màu hồng nhạt rất đẹp, Cận Ngạn vô thức đưa tay lên khẽ xoa xoa, “A ~” Cô gái vô thức khẽ ngâm nga, cảm thấy bàn tay đó đang lướt qua trên ngực mang theo một cảm giác như dòng điện làm tê rần, trong tiềm thức của Ngụy Sanh muốn tránh khỏi tay Cận Ngạn, lại nhớ tới lời nói của chính mình để cố kiềm chế lại.
Vui mừng trước sự ngoan ngoãn của cô gái, Cận Ngạn đánh vòng qua ngực cô gợi cảm, thỉnh thoảng véo lấy núm vυ", “Sanh Sanh đã làm rất tốt, hết lòng tin tưởng anh, đừng trốn, đừng từ chối, anh sẽ buồn đấy, hãy thật lòng đón nhận tất cả những cảm giác anh mang đến cho em, đừng ngại ngùng, sau này chúng ta sẽ là vợ chồng, em nghĩ sao? Đó cũng là một phần của bài học làm cô dâu mà.”
Nghe thấy lời khen của Cận Ngạn dành cho cô, Ngụy Sanh cũng cảm thấy tâm trạng của anh cuối cùng cũng khá hơn làm cô rất vui, cô ngượng ngùng và thành thật ưỡn lên bộ ngực sữa để đón nhận cảm xúc của mình và hành động của Cận Ngạn. Cảm nhận được sự thay đổi của cô gái, Cận Ngạn tiếp tục khen ngợi: “Sanh Sanh rất tuyệt, anh thích Sanh Sanh chân thành.” Vừa nói, anh vừa tiếp tục đưa một bàn tay chơi đùa với cái vυ" mềm của cô gái, còn bàn tay khác tiếp tục kéo qυầи ɭóŧ của cô gái xuống.
Ngụy Sanh chưa quen với cảm giác lạnh lẽo nơi hạ thân, cô thành thật nói với Cận Ngạn: “Anh Ngạn, em hơi khó chịu. Em không quen khỏa thân.” Nghe xong, Cận Ngạn suy nghĩ chút rồi thân mật hôn lên hai má của Ngụy Sanh một cách trìu mến: “Sanh Sanh phải làm quen với cảm giác không tự chủ được ở trước mặt anh, trong thời gian này đừng mặc qυầи ɭóŧ, chờ em quen rồi nói sau.” Ngụy Sanh cảm thấy những lời của Cận Ngạn có lý, cô bèn gật đầu và tiếp tục cảm nhận cảm giác tê dại trên bầu ngực của mình, rất thoải mái và thật thả lỏng …
Cận Ngạn thay đổi hướng của cô gái để cô dựa vào mình và tự mình dang rộng hai chân vắt lên chân của anh. Anh tiếp tục vê nhẹ núm vυ" nhỏ bằng một tay, và bàn tay kia chạm vào nơi bắp đùi. Không ngoài dự đoán cô gái theo bản năng muốn kẹp chặt hai chân lại. Cận Ngạn không quan tâm mà chậc một tiếng, “Sanh Sanh?” Ngụy Sanh cảm thấy rất xấu hổ khi nơi bí mật nhất của cô bị chạm vào, thật khó để cô không căng thẳng, nhưng khi cô nhớ lại những gì mình đã hứa, cô nghĩ lại rồi cố mở hai chân ra, nội tâm không ngừng thôi miên bản thân. “Đây là anh trai Ngạn, là một nửa sau này của mình, phải tin anh, đừng lo lắng đừng căng thẳng” để không ngừng ám chỉ, cô gái mạnh mẽ làm cho mình trầm tĩnh lại, để cảm nhận bàn tay khẽ múa trên người của anh.
Hài lòng với sự thư thái của cô gái, Cận Ngạn nhẹ nhàng vuốt ve nửa người bằng, như để an ủi cô gái đang ngượng ngùng, nhưng ngón tay của anh lại lưu luyến gần động hoa của cô gái, và thỉnh thoảng đầu ngón tay anh lại thăm dò vào khe hở bí ẩn đó, mỗi lần như vậy cám dỗ sẽ khiến cơ thể cô gái căng thẳng trong tiềm thức, sau khi ngón tay rời đi thì tiềm thức thả lỏng ra, Cận Ngạn cho rằng phản ứng của Ngụy Sanh rất đáng yêu nên tiếp tục cố gắng thăm dò cho đến khi cô gái quen với những ngón tay của anh trong khe thì dừng lại, cơ thể cũng không còn căng thẳng như vậy.
Anh chán nản vỗ nhẹ vào bờ mông hơi vểnh cao của cô gái mà nước vẫn chưa chảy ra, có vẻ như cô bé này còn phải “chăm chỉ học hành” đây. Anh nhớ đến chương trình mình chuẩn bị cho cô thì lập tức hưng phấn rồi hít sâu một hơi nhìn thấy đôi mắt của cô gái vẫn còn đang xuất thần. “Bốp—” Cận Ngạn vỗ mạnh vào mông Ngụy Sanh, những gợn sóng lăn tăn trên mông làm Ngụy Sanh bị đánh thức từ cảm giác đau, mà cái mũi thấy chua xót còn đôi mắt đang đẫm nước mắt.
Đau quá ~ Cô vẫn còn đắm chìm trong sự vuốt ve dịu dàng của anh Cận Ngạn lúc nãy, tại sao anh Cận Ngạn lại đánh cô? Cô không kìm được nước mắt nhìn Cận Ngạn, mong chờ anh giải thích.
Cận Ngạn nhìn cô gái trần trụi đối diện với mình, hai vυ" vểnh lên và làn da trắng nõn, bởi vì lần sờ vào vẫn còn ửng hồng, đôi mắt ngấn lệ, thấy bóng dáng anh hiện lên trong mắt cô, như thể anh là cả thế giới của cô. Cận Ngạn đột nhiên có tâm trạng rất tốt, bèn sờ nhẹ lên mái tóc của cô gái, giọng nói hết sức trấn an: “ŧıểυ Sanh, em đã về đến nhà rồi, anh thấy em chưa hoàn hồn nên vỗ một cái, lần sau anh sẽ chú ý, chuẩn bị xuống xe nào.”
Cô gái đỏ mặt tía tai, hóa ra là do lỗi của bản thân, lại mất mặt trước mặt anh Cận Ngạn, cô nhất định phải học thật tốt khóa học cô dâu kẻo lại càng mất mặt thêm nữa. Cô gái tự động viên mình và nói lời chân thành với Cận Ngạn, “Em xin lỗi anh Cận Ngạn, em hiểu lầm anh rồi.” Cô không nhận ra do ai đã khiến cô thất thần như vậy.
Cận Ngạn đẩy chiếc kính gọng vàng lên và nói với giọng nhẹ nhàng: “Anh Cận Ngạn sẽ giúp em mặc quần áo và xuống xe. Anh muốn nhắc ŧıểυ Sanh một chút, sau này em phải học cách tin tưởng anh anh sẽ không làm tổn thương đến em”, nói xong anh cầm lấy chiếc váy voan trắng vừa nãy đặt ở đó, khéo léo mặc cho Ngụy Sanh. Sau khi mặc xong, Ngụy Sanh chịu đựng sự khó chịu của việc trống rỗng giữa hai chân, muốn ngồi xuống khỏi đùi Cận Ngạn để đặt váy xuống, nhưng anh lại ngăn lại, cô nhìn Cận Ngạn đầy nghi hoặc,rồi nhẹ nhàng giải thích: “Anh Cận Ngạn, em muốn chỉnh sửa váy lại một chút~”
Cận Ngạn không cảm động, gương mặt không chút thay đổi hỏi: “Lúc nãy anh đã luôn nhấn mạnh điều gì, em đã quên rồi sao?” Ngụy Sanh nhớ lại lời hứa trước đây của mình và tự hỏi, việc sửa váy có liên quan gì đến sự tin tưởng không? Lạ thật, nhưng anh Cận Ngạn vĩ đại như vậy, nếu anh nghĩ rằng việc chỉnh sửa váy áo là một phần của lời hứa, vậy thì hiểu rồi, cô nhận ra rồi đỏ mặt và không nhúc nhích nữa.
Hài lòng với sự thức thời của Ngụy Sanh, Cận Ngạn nhẹ nhàng kéo Ngụy Sanh ngồi xuống khỏi đùi mình và sửa sang lại váy cho cô, do đặc tính mỏng và nhẹ của voan, anh thỏa mãn ngắm nhìn cơ thể tinh xảo của cô gái lấp ló dưới lớp đầm, anh cởi áo vest trên mình bọc trên người cô gái, mở cửa xe đã sớm dừng từ lâu, bắt gặp ánh mắt tò mò của nhóm người hầu, anh bèn kéo cô gái ra, siết chặt mười ngón tay rồi đi thẳng về phía trước, vừa đi vừa nghiêm túc nói với cô gái bên cạnh anh: “ŧıểυ Sanh, những gì anh dạy cho bem hôm nay là bài học đầu tiên và quan trọng nhất của khóa học làm cô dâu: lòng tin, và đó là sự tin tưởng chỉ có thể hướng về anh, tin tưởng anh bằng cả trái tim ở anh, có nhớ chưa?”
Ngụy Sanh nhớ tới lời nói trong xe và lần đụng chạm ban nãy của Cận Ngạn, gương mặt vừa mới bình tĩnh đi bỗng chốc đỏ bừng, cô ngượng ngùng gật đầu nhưng kiên quyết: “Anh Cận Ngạn, em nhớ rồi, hôm nay, hôm nay còn chưa quen, về sau em sẽ cố gắng hết sức để đáp ứng yêu cầu của anh.”
Cận Ngạn nhìn cô gái ngây thơ và nghiêm túc, khóe miệng nhếch lên, đôi mắt híp lại có chút ý tứ sâu xa, anh nói tiếp: “Vậy thì, ngày mai chúng ta bắt đầu bài học thứ hai, ŧıểυ Sanh nhất định phải cố gắng để không làm anh thất vọng.”
Nói xong, cả hai hòa hợp bước vào biệt thự.