Ngụy Sanh tò mò nhìn người thiếu niên ngồi đối diện, khí chất nam tính dịu dàng, dáng người cao ráo, có vẻ đặc biệt thoải mái ngay cả khi ở trong nhà của người khác. Mà cặp kính gọng vàng che đi đôi lông mày dài, hẹp nhưng lạnh lùng của anh, sống mũi cao thẳng và dáng môi rất đẹp. Cô nhìn đến ngây ngẩn, ngay cả đũa rơi xuống lúc nào cũng không hay.
Ngụy Sanh mải say mê ngắm đã không nhận thấy một ánh mắt xẹt qua đầy ý nghĩa sâu xa trong đôi mắt của anh đằng sau cặp kính. Nhận thấy ánh mắt đầy mê dại của cô gái nhỏ, người thiếu niên mỉm cười, lấy khăn ăn cạnh bàn và chậm rãi lau khóe miệng, hết sức dịu dàng nói với cha mẹ của Ngụy Sanh ngồi bên cạnh: “Cảm ơn sự hiếu khách của cô chú. Về những gì cô chú đã nói, cháu nghĩ tốt hơn hết là nên hỏi ý kiến của cô con gái rượu trước. Nếu như mọi người thương thảo xong, có thể gọi trực tiếp vào số riêng của cháu ạ, hôm nay cháu xin cáo từ.”
Nói xong, anh đứng dậy sửa lại vạt áo, không quan tâm đến việc cha mẹ Ngụy Sanh nhiệt tình giữ lại, chỉ cười nhẹ với cô gái nhỏ vẫn đang nhìn mình, lập tức đánh thức Ngụy Sanh đang ngây người. Cô bé kinh ngạc nhìn anh, bước ra khỏi phòng, tiếng cửa vang lên nháy mắt cô hoàn hồn, Ngụy Sanh lập tức tỉnh táo lại, bèn ra vẻ nũng nịu hỏi mẹ Ôn, “Mẹ ơi, anh trai kia là ai vậy? Anh tuấn quá, hoàn toàn là mẫu người lý tưởng của con đó!”
Phu nhân Ôn và chồng bà là ngài Ngụy bèn nhìn nhau cười đầy bất lực: “Sanh Sanh à, đó là anh Cận Ngạn mà con rất thích từ khi còn bé đó. Không nghĩ nhiều năm không gặp như vậy, con vẫn còn thích nó. Xem ra quyết định của cha mẹ không có vấn đề gì.” Lúc cô nghe lời mẹ nói, thì đầu óc đang so sánh Cận Ngạn trong quá khứ với hiện tại đang chìm đắm, lúc bà nhắc đến quyết định thì cô hết sức nghi ngờ, “Quyết định? Cha mẹ đã quyết định gì cho con sao?”
Bà Ôn nhìn thấy Ngụy Sanh ngốc nghếch đáng yêu như vậy liền vuốt tóc cô rồi nhẹ nhàng nhưng kiên quyết nói: “Khi còn bé, con rất thích Cận Ngạn. Cha mẹ thấy con thích thằng bé như vậy nên đã bàn luận hôn ước với nhà Cận Ngạn. Bây giờ, con đã 15 tuổi, theo truyền thống của gia đình nhà họ Cận, con nên chuyển đến nhà họ để học hỏi một số kiến thức và kỹ năng quản lý trong nhà, sau này đến năm 18 tuổi sẽ kết hôn với Cận Ngạn. Đúng lúc anh Cận Ngạn của con đã hoàn thành chuyện du học nên mới muốn mời thằng bé đến nói về chuyện này.”
Đính hôn? Kết hôn? Cùng anh Cận Ngạn?
Ba chữ này làm cô ngơ ngác nhìn mẹ mình, có chút không tin: “Con rất thích anh Cận Ngạn, nhưng con có thể gả cho anh ấy sao? Dù sao anh ấy ưu tú như vậy, anh ấy sẽ không đồng ý chứ?” Là Cận Ngạn đó! Anh ấy là con nhà người ta đúng nghĩa. Lớn lên thì anh tuấn, xử sự thỏa đáng mọi việc, nghe nói bây giờ đã hoàn toàn quản lý sự nghiệp của mình rồi, đâu giống cô, còn học trung học, thành tích cũng không tốt, trừ dáng vẻ cũng xinh xắn một chút. Đây là do cha mẹ ban cho, hoàn toàn không có lợi cho anh. Ngụy Sanh buồn bực nghĩ.
Bà Ôn cảm thấy bật cười trước vẻ mặt khó tin của con gái, bà xoa đầu con gái nhỏ: “Sanh Sanh vừa đáng yêu lại khiến người ta thương. Hãy tự tin lên. Anh Cận Ngạn của con đã đồng ý rồi, cũng đừng lo lắng rằng người ta từ chối, thằng bé cố ý đến đây hỏi cha mẹ, nó rất tôn trọng đến ý nguyện của con. ”Mặc dù rất bất đắc dĩ, nhưng lý trí nói cho bà biết, cuối cùng thì con cái cũng trưởng thành, mà vì công việc thì bọn họ không có nhiều thời gian quan tâm con gái. Để bảo mẫu chăm sóc thì lại không yên tâm, lần này Cận Ngạn cố tình trở về nước thời điểm này, bọn họ cũng hiểu ý. Thời điểm đã đến, hy vọng con bé có thể thích ứng cuộc sống xa bọn họ, bà nghĩ như vậy.
Nghe câu trả lời của bà, Ngụy Sanh sững sờ trong vài giây. Cô đột nhiên bật dậy khỏi ghế và vui vẻ nói: “Vậy thì tốt quá, lại có thể ở bên cạnh anh Cận Ngạn mà con thích, con vui lắm đó mẹ, vậy bao giờ con có thể đi?” Khuôn mặt nhỏ nhắn vì hưng phấn mà khẽ ửng hồng.
Cảm nhận được sự háo hức của con gái, bà Ôn cảm thấy trong lòng có chút khó chịu, vừa áy náy lại có chút vui mừng, nhưng thật sự không trách được gì, bèn hít một hơi thật sâu, bà Ôn bình tĩnh nhìn con gái rồi nói nhỏ: “Nếu con sẵn sàng, mẹ sẽ gọi Cận Ngạn cử người đến đón con. Đúng lúc, xế chiều cha và mẹ có cuộc hội nghị ở Trung Quốc, không có thời gian chăm sóc con. Sanh Sanh, con nghĩ kỹ chưa, con có chắc là mình đã sẵn sàng chưa? ”Nói đến mấy chữ cuối thì giọng điệu của bà nghiêm túc hơn rất nhiều.
Ngụy Sanh sững sờ, nghĩ đến người thanh niên vừa mới gặp, và sự quan tâm chăm sóc bản thân khi còn nhỏ của anh dành cho cô, đây là điều mà cha mẹ cô hằng năm ở xa không thể dành cho cô thì trái tim bỗng đập thình thịch. Như ám chỉ điều gì đó, cô bèn lấy lại bình tĩnh, cô hết sức trịnh trọng, nói đầy khẳng định với bà: “Mẹ ơi, con muốn gả cho anh ấy, quả thật con rất thích anh ấy, muốn ở bên anh ấy!”
Không ngoài dự tính, hai vợ chồng khẽ cười, nhướng mày: “Con bé này, mẹ sẽ liên lạc anh Cận Ngạn đến đón con, nhưng mà nghe nói chương trình học của con dâu nhà bọn họ rất mệt mỏi. Nếu không chịu được bất cứ lúc nào cũng có thể gọi cho cha mẹ đến đón về, đừng để bản thân bị thiệt thòi, biết không?” Nói đến lời cuối, giọng bà khó tránh nghiêm nghị.
Ngụy Sanh xúc động nhìn cha mẹ, tuy gia đình không có nhiều thời gian quây quần nhưng cô vẫn cảm nhận được tình yêu thương của cha mẹ dành cho mình, nhưng so với tình yêu, cô có niềm mong muốn bầu bạn của tuổi trẻ hơn, rất muốn đến nhà anh Cận Ngạn, anh mau đến đón em đi.
…
Trong phòng làm việc trang nhã thoải mái, thiếu niên đặt điện thoại xuống, ngón tay trắng nõn thon dài gõ nhẹ trên bàn làm việc, khóe miệng mang theo nụ cười đầy ẩn ý: “Ngụy Sanh, cuối cùng em cũng đến bên anh rồi, anh sẽ chuẩn bị tốt để em chỉ có thể thuộc về anh.