Hoàng đế sủng ái Lăng phi, gần như đêm nào cũng đến điện Minh Loan ngủ. Cho dù không làm chuyện đó, chàng cũng muốn ở bên Lăng phi.
Hậu cung thật sự không có nữ nhân thứ ba. Qua hai năm, Lăng phi biến thành Lăng Quý phi.
Ban đầu, trừ bỏ chuyện ấy, cả hai không có giao lưu gì mấy. Bản thân Hoàng đế cũng bận xử lý chính vụ, có khi ngủ chung giường cả đêm mà cả hai chẳng nói với nhau được mươi câu. Lăng Sở Yên không thích nói chuyện, Hoàng đế chẳng biết nàng thích gì nên khó mà tìm đề tài bắt chuyện. Cuối cùng, đề tài thường hay nói chung của cả hai là đàm kinh luận đa͙σ, ai không biết còn tưởng họ cùng nhau muốn làm thần tiên.
Lăng Sở Yên là người hướng nội*, nàng không thích quản giao, không yêu sự náo nhiệt cũng chẳng thích sự hoa lệ. Đôi khi Hoàng đế cũng buồn bực, rốt cuộc nữ nhân này thích cái gì?
*Gốc: 不动声色; cv: 不动声色 = mặt không một biểu tình, không chút biến sắc.
Một đêm nọ, chàng chợt tỉnh giấc, thấy bên mép giường không có ai, đi ra nội thất thì thấy Lăng Sở Yên ngồi ở hành lang cho một chú chim sẻ ăn. Hình như chú chim ấy quen nàng, nhảy vào lòng bàn tay nàng mổ đồ ăn, ăn xong thì cọ lòng bàn tay nàng hai cái rồi bay đi. Lăng Sở Yên nhìn chú chim bay đi với ánh mắt chứa ý vị sâu xa.
Cuối cùng Hoàng đế đã rõ, nàng là nữ nhân yêu tự do.
Lăng Sở Yên thấy chàng: “Bệ hạ tỉnh rồi ạ.”
Advertisement
Hoàng đế nắm tay nàng: “Trẫm khóa nàng ở trong cung, có phải nàng rất chán ghét trẫm không?”
Lăng Sở Yên hỏi lại: “Vậy bây giờ bệ hạ bằng lòng thả thần thiếp đi sao?”
Mặt Hoàng đế trắng bệch, chàng không thốt ra được câu này. Chàng không thể tượng tưởng được việc mất đi nàng. Bởi vì có nàng, nỗi khổ riêng của hắn mới có chốn đặt chân, bản thân hắn mới có nơi nghỉ ngơi để lấy lại sức. Có lẽ trên thế gian này còn có người cũng như nàng, nhưng lại không đặc biệt như nàng.
Lăng Sở Yên biết chàng không nguyện ý. Tình yêu của Hoàng đế đều dành cho nàng, thật đáng ghen tị biết bao. Thứ mà Hoàng hậu ngày đêm cầu mong mà không có được thì nàng dễ dàng lấy được như trở bàn tay. Nhưng với nàng, tình yêu này là chiếc cùm bằng vàng.
“Trẫm có lỗi vào nàng.” Hoàng đế cắn môi, cúi đầu, như một đứa bé làm sai.
Lăng Sở Yên đột nhiên cười lên. Nàng ít khi cười, lúc này lại cười: “Thần thiếp không chán ghét bệ hạ. Không có bệ hạ, thần thiếp càng khó có chỗ đứng trên thế gian này. Tình trạng bây giờ tốt hơn so với những gì thần thiếp lường trước nhiều ạ.”
Nhưng Hoàng đế biết, nàng sẽ không thích cái hoàng cung đáng sợ này. Tựa như chàng cũng chưa từng thích nó.
Hoàng đế ngồi bên cạnh nàng: “Lúc trước, trẫm chưa từng muốn làm Hoàng đế, trẫm chỉ muốn sống, sống cuộc đời an ổn bình đạm với mẹ. Nhưng càng về sau, sự tình càng vượt quá tầm kiểm soát của trẫm, nếu trẫm muốn sống, nhất định phải trở thành Hoàng đế. Không làm Hoàng đế, chỉ còn nước chết. Kết quả, trẫm lên ngôi, mẹ vẫn chết. Mẹ chết rồi, trẫm không biết mình làm Hoàng đế là vì ai.”
Lăng Sở Yên nghiêng đầu nhìn chàng. Nàng khẽ nắm lấy tay Hoàng đế: “Bệ hạ là minh quân, đó là phúc khí của lê dân bá tánh.”
Hoàng đế cảm thấy được an ủi một chút, chàng bảo: “Sở Yên, coi như mấy năm nay nàng ở bên một kẻ đáng thương, được không? Trẫm sẽ sớm bồi dưỡng người thừa kế, đợi đến khi trữ quân có năng lực, trẫm sẽ thoái vị. Lúc ấy, trẫm sẽ cùng nàng ngắm nhìn thế giới này.
Bọn họ là những kẻ quen với cái lạnh khắc nghiệp của số phận. Để sống có hơi ấm, thì phải dựa vào nhau.
Nói đến chuyện trữ quân, Hoàng đế định chọn đứa bé có tư chất tốt trong tông thân quá kế (nhận nuôi), chàng đã dự tính đến chuyện cả đời không con. Nhưng vấn đề này liên quan đến nền tảng lập quốc, chàng biết mình phải cẩn thận, không thể quyết định trong thời gian ngắn.
Người bên ngoài không biết thì mong chờ Quý phi sớm sinh ra long duệ, vì hoàng gia thắp hương nhan khói. Đương nhiên cũng có kẻ không vui, ví dụ như nhà mẹ đẻ Hoàng hậu. Lăng quý phi độc sủng, nếu lại sinh ra đứa trẻ trở thành trữ quân thì Hoàng hậu thật sự không có chỗ đứng
Hậu cung không có tranh đấu, không có nghĩa trên triều không có. Qua một mùa hè, đã có người dâng tấu nói Lăng gia làm trái phát luật, thiếu chút nữa làm người chết oan.
Chuyện là thế này, con trưởng của Lăng gia ương ngạch, ở quan đa͙σ* cưỡi ngựa chạy nhanh khiến cho đâm chết người. Gia chủ Lăng gia không muốn hòn ngọc quý trong tay đền mạng nên đã để nô tài trong nhà gánh tội. Mấy năm nay Lăng gia ỷ Lăng quý phi được sủng ái, Hoàng đế cũng cho chút mặt mũi nên dần trở nên ngang ngược, quan lại ở kinh thành cũng thức thời, tận lực không chọc đến Lăng gia. Bộ Hình biết kẻ bị bắt là người gánh tội thay nhưng chỉ mở một mắt nhắm một mắt, không muốn đắc tội nhà mẹ đẻ của quý phi nương nương.
Vốn dĩ chuyện này cứ thế mà qua, ai ngờ được một vị quan ghi chép tham gia vụ án đã nói chuyện ấy rồi than vãn Lăng gia một tay che trời các kiểu với một vị gia thần của Trịnh gia lúc say. Gia thần khi ấy mừng khôn xiết, đang không tìm được nhược điểm của quý phi, giờ có kẻ dâng tới tận mồm. Gia thần ấy đã cùng gia chủ Trịnh gia phác thảo tấu chương cả đêm, hôm sau đặt trong thư phòng của Hoàng đế.
Hoàng đế giận dữ, lập tức hạ lệnh tróc nã con trưởng Lăng gia rồi ném chung với gia chủ Lăng gia vào Đại Lý Tự.
Tất cả mọi người chờ xem kịch vui. Cha và anh cả bị vào lao tù, thế nào Quý phi cũng nên tháo trâm mang tội đến đài Thanh Trì quỳ chứ nhỉ? Lỡ đâu Hoàng đế thật sự sẽ kiêng kị Lăng gia, vậy Quý phi sợ là sẽ thất sủng.
Kết quả, điện Minh Loan không có chút động tĩnh nào, quý phi ngủ trưa xong rồi đến Ngự Hoa Viên đi dạo, cho cá vàng ăn, đến choạng vạng thì hồi cung. Hoàng đế thì vẫn đến cung điện Minh Loan dùng bữa tối.
“Từ trước đến nay, giết người đền mạng là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Bệ hạ quyết đoán anh minh, thần thiếp không dám vọng nghị.” Quý phi trả lời hoàng đế như vậy
Hoàng đế an ủi nàng: “Nàng đừng lo lắng, huynh trưởng nàng là huynh trưởng nàng, nàng là nàng, trẫm sẽ không vì chuyện của hắn ta mà gây khó dễ với nàng.”
Lăng Sở Yên không lập tức đáp lời. Nàng từ từ nấu trà, giống như không để tâm đến chuyện đó.
Hoàng đế nhìn ra điều kì lạ: “Hình như nàng không để ý đến họ.”
Lăng Sở Yên còn chưa mở miệng, nô tì tùy gả ŧıểυ Nga đã nói: “Dạ, lúc trước họ chẳng bao giờ đối xử tốt với nương nương, nhưng từ khi nương nương tiến cung thì không đòi tiền thì là đòi lên chức. Nương nương không để ý đến họ thì lại bảo người không hiếu thảo ạ. Đã vậy thì thôi, vì chuyện đại thiếu gia đâm chết người, họ còn muốn nương nương cầu tình với Hoàng thượng, rõ ràng muốn khiến nương nương trở thành kẻ bất nhân bất nghĩa.”
Thấy nàng ấy nói quá đà, Lăng Sở Yên mới ngăn lại: “Lắm miệng. Đi xuống đi, bổn cung với Hoàng thượng tâm sự chuyện riêng tư.”
Thế Hoàng đế mới biết mối quan hệ giữa Lăng gia và Lăng Sở Yên. Mỗi ngày chàng đều ở chung với Lăng Sở Yên nhưng lại không nàng phải chịu áp lực này.
“Trẫm không biết chuyện này, chuyện bắt đầu từ khi nàng nhập cung sao?” Đáng lẽ chàng nên sớm nghĩ đến.
Lăng Sở Yên lấy một tráp tin dưới bàn trang điểm đưa cho Hoàng đế: “Ở trong núi mười mấy năm, chưa từng nhận được bức thư nhà nào, vào cung thì mỗi tháng hai ba bức, cực kì ân cần. Suýt chút nữa thần thiếp tưởng mình là Bồ Tát sống.”
Hoàng đế cười: “Lăng gia bỏ nàng trong núi gần mười năm, không ngờ rằng sẽ có ngày dựa vào nàng tác oai tác quái.”
Lăng Sở Yên nhớ tới cha và anh trưởng, lại nghĩ đến Hoàng đế. Nàng luôn bị nam nhân khống chế, chỉ là đổi từ người này sang người khác thôi. Từ trước tới giờ, vận mệnh của nàng luôn quyết định bởi nam nhân, hiện tại, nàng chỉ đang mượn quyền lực của một nam nhân để quyết định vận mệnh của một nam nhân khác mà thôi.
Có thay đổi gì đâu? Tựa như cả đời này của nàng không cách nào thoái khỏi nam nhân.
“Bệ hạ tất nhiên có quyết đoán riêng của mình. Thần thiếp sẽ không cầu tình cho Lăng gia.” Nàng nhìn tráp tin, tùy tiện cầm một phong thư ném vào chậu than: “Về sau Lăng gia không còn quan hệ gì với thần thiếp, thần thiếp hiện tại chỉ là phi tần của bệ hạ, mọi chuyện lấy bệ hạ hàng đầu.”
Những lời này đã chặt đứt quan hệ giữa nàng với nhà mẹ đẻ.
Hoàng đế cùng đốt các phong thư với nàng: “Nếu đã vậy, đợi bộ Hình sắp xếp hồ sơ rõ ràng, trẫm sẽ ban lệnh chết cho con cả Lăng thị. Còn phụ thân nàng bao che thân tộc, mưu hại vô tội, hối lộ quan viên, làm trái pháp luật, trẫm sẽ tước mũ thống lĩnh của ông ta, biếm thành đội trưởng thủ thành Kỳ Châu. Người của Lăng gia sẽ theo hắn về, ba đời không được nhập kinh. Như thế sẽ không ai làm phiền tới nàng nữa.
Lăng Sở Yên nhàn nhạt cảm tạ. Nàng mệt mỏi, dựa đầu vào vai Hoàng đế.
Nàng rất ít khi chủ động thân cận Hoàng đế, trừ lúc ân ái ra, rất hiếm khi dịu dàng lưu luyến thế này. Hoàng đế ôm vòng eo tinh tế của nàng, hôn lên: “Đã đến lúc trẫm phải gõ Trịnh gia cùng Hoàng hậu rồi, nói trắng ra thì vì nàng nên mới công kích Lăng gia. Không biết lần sau còn lấy cớ gì nữa.”
Lăng Sở Yên nghĩ đến gương mặt của Hoàng hậu: “Trịnh gia chỉ là thương tiếc Hoàng hậu nương nương cơ khổ thôi ạ. Ở trong cung mà không có ân sủng của bệ hạ, cuộc sống không dễ dàng. Sợ là Hoàng hậu nương nương cũng như thế. Muốn cho Trịnh gia xử sụ đúng mực ở chuyện này, bệ hạ phải giải nỗi khổ của Hoàng hậu mới được ạ.”
Hoàng đế nghĩ nghĩ: “Trẫm thật sự có lỗi với Hoàng hậu. Nếu nàng ấy có người khác, trẫm sẽ không so đo.”
Lăng Sở Yên nói: “Nếu bệ hạ không để ý đến Hoàng hậu, thần thiếp có một biện pháp.”
“Nàng nói đi, trẫm nghe.