[CAO H] Hẹn Em Một Đời Yêu Em

CHƯƠNG 33: GẶP ÂN UYỂN TẠI MOONLIT BREW

Trước Sau

break

Quán cà phê Moonlit Brew. 

 

Từ lúc anh quay trở về nước, đây là lần đầu gặp chính thức giữa anh và Mộ Ân Uyển. Ả ta vẫn tỏ vẻ ngây thơ trước mặt anh, gương mặt thon gọn và nhỏ, đôi mắt to tròn long lanh giống như búp bê. Nước da ả ta trắng mịn màng như em bé. 

 

Quả thực, so từ đầu tới chân, ả ta vẫn có cốt cách một ŧıểυ thư nhà giàu. Còn Thượng Ngọc, chỉ đơn giản là một cô gái bình thường, sống vô lo vô nghĩ, tự do tự tại. 

 

Nhưng có một thứ Mộ Ân Uyển không có, chính là dáng vẻ được cưng chiều của Ngô Thượng Quang, sự nuông chiều và bao bọc của ba mẹ Cu Thượng Ngọc. Hai thứ đó, mãi mãi Mộ Ân Uyển không sánh bằng cô. 

 

Ân Uyển yêu kiều ngồi đối diện anh, tỏ vẻ mỏng manh yếu đuối, mím môi nhỏ giọng hỏi: “Anh Quang, cuối cùng anh cũng chịu gặp em rồi. Anh có biết, em nhớ anh nhiều lắm không?” 

 

Thượng Quang không chút dao động, quay mặt ra bên ngoài khung cửa kính trong suốt, lơ đễnh hỏi: “Có phải, cô cho người theo dõi vợ tôi đúng không?” - Anh không vòng vo, trực tiếp hỏi thẳng vấn đề. 

 

Mộ Ân Uyển không hiểu anh đang hỏi gì, dĩ nhiên ả ta không cho người điều tra hoặc theo dõi Chu Thượng Ngọc. Nhưng vì chính câu hỏi của anh, ả ta liền biết bà Lưu Nguyệt đã thật sự hành động để kéo anh về với ả. 

 

Ả ta trưng ra điệu bộ ngây thơ, đôi môi nhỏ khẽ cong lên, hốc mắt cũng đỏ ửng, sóng mũi hơi cay nhẹ, vờ như yếu đuối mà khóc: “Hức… anh Quang… hức, sau ngày không gặp… anh không hỏi em như nào, lại đi tra khảo em… hức… em không biết vợ anh là ai hết, sao em dám cho người theo dõi? Anh Quang, em mới là vợ của anh, anh lại đi nhận người ngoài là vợ sao?” 

 

Thượng Quang chán ngấy điệu bộ giả khùng giả điên của Ân Uyển, tạch lưỡi phớt lờ đáp: “Tốt nhất không phải là cô, vì tôi không muốn ghét cô càng thêm ghét.” 

 

“Thượng Quang, anh rốt cuộc đang quen ai? Người đó có gì hơn em chứ? Chuyện giữa em và anh, chẳng phải đã được hai bên gia đình sắp xếp rồi sao? Em tình nguyện yêu anh, toàn tâm muốn làm người vợ ngoan bên cạnh anh. Sao anh lại không để ý đến em chứ?” - Ân Uyển tự phát, dò hỏi anh. 

 

Anh mơ hồ nhìn ra bên ngoài, khung cảnh một nhà bốn người của cặp vợ chồng bên ngoài, cùng với hai đứa con nhỏ. Dáng vẻ người phụ nữ đó rất giống Chu Thượng Ngọc, bất giác trong lòng dần lên một nỗi nhớ cô cồn cào. 

 

Đã không ít lần, anh tưởng tượng ra khung cảnh gia đình nhỏ của anh sau này. Anh làm bố, cô làm mẹ, có hai đứa con nhỏ sống với nhau. Cứ như vậy cho đến khi chúng lớn lên và ra riêng, anh và cô sẽ cùng đến một hòn đảo ven biển, sống những ngày tháng còn lại ở đó, một cuộc sống đơn giản bình yên, ngày qua ngày, cứ thế cho đến khi tóc bạc, răng rụng, tai lảng, mắt mờ, tay chống gậy. 

 

Thấy anh không tập trung vào câu hỏi của mình, Mộ Ân Uyển cau mày, càng thêm tức giận quát lớn: “Ngô Thượng Quang… rốt cuộc anh có đang nghe em nói không?” 

 

Anh chợt hoàn hồn lại, nhìn vào mắt ả, thấy người đối diện không phải Thượng Ngọc, trong lòng hẫng đi một nhịp thất vọng. Anh vươn tay, cầm tách cà phê nóng lên uống một ngụm, giọng khàn đặc nói: “Không cần biết cô ấy là ai, nhưng có một thứ cô không bao giờ bằng cô ấy.”

 

“Em mặc kệ cô ta có gì hơn em, nếu anh muốn… em sẽ trở thành cô ta, dáng vẻ của cô ta như nào em sẽ trở thành như vậy.” 

 

Thượng Quang lắc đầu, xoa hai bên thái dương tỏ vẻ đau đầu với Mộ Ân Uyển, anh biết rõ… ả ta vẫn luôn thích anh từ khi hai bên gia đình gặp nhau. Nhưng đối với anh, Ân Uyển quá nhu nhược, quá hiếu thắng, quá tự phụ vào gia đình và tiền tài của bố mẹ. 

 

Dáng vẻ kiêu ngạo của Mộ Ân Uyển khiến anh cảm thấy bị ngột ngạt và khó thở. 

 

“Thượng Quang, đầu tháng sau sinh nhật bác gái, anh có về không?” - Ân Uyển nhỏ giọng hỏi. 

 

“Không.” - Anh thản nhiên đáp. 

 

“Anh thật sự không về sao?” 

 

“Không là không, đừng nhiều lời.” 

 

“Tối nay… anh có thời gian không? Em muốn đi ăn cùng anh, em vì anh nên mới bay tới thành phố này. Ở nơi lạ, em không biết đi đâu và làm gì hết. Tối nay, anh ở bên cạnh em được không?” 

 

Thượng Quang không nghĩ nhiều, thẳng thừng đáp: “Không.” 

 

“Anh… ở cùng em đêm nay thôi, được không?” - Ân Uyển mím môi, đôi mắt như lại sắp khóc lần nữa. 

 

Anh vẫn không chút động lòng, phớt lờ lời cô nói: “Không.” 

 

“Sao anh luôn né tránh em vậy, rốt cuộc… em phải làm sao, anh mới thích em?” - Mộ Ân Uyển dò hỏi, đầu nhỏ cúi gằm xuống, tỏ vẻ tủi thân. 

 

“Đừng làm gì hết, vì dù gì tôi cũng không thích cô. Nếu muốn trở thành mẫu người tôi yêu, vậy thì cứ đi… dù gì, cô cũng chỉ là người thay thế thôi.” - Anh đưa ra câu trả lời. 

 

Không đợi Ân Uyển phản ứng, anh vội đứng dậy lấy ví tiền từ trong túi quần ra, lấy vội vài tờ tiền lớn đặt bên dưới ly nước, trước khi rời đi còn căn dặn ả: “Mộ Ân Uyển, tôi cảnh cáo cô… nếu đụng đến cô ấy, tôi nhất định không tha thứ cho cô.” 

 

Ân Uyển tức giận đến mức hai mắt nổ đom đóm, ả không kìm lòng được mà cầm lấy điện thoại gọi cho Lưu Nguyệt. 

 

[Cuộc Gọi Đi]

 

- Alo? Bác nghe.

 

- Bác gái… hức… bác gái… bác nhất định phải làm chủ cho cháu.

 

- Trời ạ, có chuyện gì vậy? Sao cháu lại khóc, ngoan nào… bình tĩnh kể bác nghe xem, có chuyện gì xảy ra?

 

- Anh Quang vừa gọi hẹn gặp mặt cháu, bọn cháu nói chuyện… biết được là đang có người theo dõi người phụ nữ bên cạnh anh ấy, anh ấy tưởng là cháu làm nên đe dọa cháu, còn quát mắng cháu nữa. Bác, bác nhất định phải làm chủ cho cháu.” 

 

- ŧıểυ Uyển ngoan, chuyện đó không phải do cháu làm… bác biết, là bác sai người đi theo dõi và điều tra cô gái đó. Cháu yên tâm, mọi chuyện điều theo kế hoạch của bác, cháu cố nhịn một chút. Đợi đến sinh nhật bác nhé, thằng Quang… nó bảo nó sẽ về.

 

- Hức… lúc nãy, anh ấy bảo anh ấy không về. Có phải anh ấy nói dối không ạ? 

 

- Con bé này, ngốc thật. Bác gọi nó rồi, nó bảo nó về, chắc trước mặt cháu… nó nói vậy để cháu nghĩ nó không về. Nhưng thật ra nó sẽ về, cháu yên tâm. Hôm đó, cháu đến nhà bác muộn một xíu, ăn mặc thật xinh đẹp vào, bác giới thiệu cháu với mọi người, cháu là con dâu của bác.

 

- Bác Nguyệt, bác nhất định phải kéo anh Quang về cho cháu. Cháu sẽ ráng chịu thiệt một chút ạ. Chỉ cần bác làm chủ cho cháu là được ạ. 

 

- Cháu yên tâm, bác đã xác định cháu là con dâu của bác rồi… không để người khác thay thế được, kể cả là người thằng Quang nó yêu, bác cũng không đồng ý ai ngoài cháu. 

 

Mộ Ân Uyển nghe lời ngọt của bà Lưu Nguyệt, gật đầu tin sái cổ. Thấy có người theo phe mình, lại còn là mẹ của anh, ả ta tin chắc bản thân sẽ giành được phần thắng, và hoàn toàn có được anh. 

 

 

Thượng Quang trong xe, anh dừng trước đèn đỏ, trong suốt 50 giây đó. Hàng nghìn suy nghĩ mọc lên trong đầu anh, nhưng thứ anh đắm chìm lại là hình ảnh Chu Thượng Ngọc nằm ngủ ngoan trong vòng tay của anh. Dường như, một ngày thiếu vắng cô bên cạnh, cảm giác thời gian trôi qua rất chậm, giống như đã mấy năm rồi, nhưng thực ra chỉ mới vài tiếng. 

 

Trong lòng của anh, từ khi trở về nước… vốn dĩ đã xác định không thể sống xa cô được nữa. 

break
(Cao H) Không Xuống Được Giường
Ngôn tình Sắc, Sủng
Nuôi thú cưng (NP hiện đại H)
Ngôn tình sắc, NP hiện đại H
Anh Rể Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc