Đã không biết thời gian đã trôi qua bao lâu. Chu Thượng ngọc giữ tư thế đó đến mỏi nhừ, cô cũng ra rất nhiều nước dâm. Ngô Thượng Quang cũng mệt lả người.
Đến khi không trụ được, cô nằm nghiêng người ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Trên cơ thể không một mảnh vải. Ngô Thượng Quang khẽ nói: “ŧıểυ Ngọc, em ngủ rồi sao? Kéo chăn lên đi, nằm ngủ như vậy sẽ ốm đấy.”
Cô không nghe, ngủ say đến mức không nghe thấy gì cả. Anh thở dài, những lúc như này thật sự rất muốn bên cạnh, tự tay kéo chăn cô lên, ôm cô vào lòng ngủ.
Cả đêm hôm đó, Ngô Thượng Quang thức canh cô ngủ. Rất lo lắng cho cô, vì biết Chu Thượng Ngọc rất thích không khí lạnh, điều hòa trong phòng lúc nào cũng là 18 đến 16 độ, cô ngủ không đắp chăn như này… sớm muộn gì ngày mai cũng sẽ ốm.
Ngô Thượng Quang nghĩ rất nhiều, nghĩ nhiều đến mức không biết từ khi nào. Vô thức đặt vé máy bay về nước để gặp cô, anh không nói cho cô biết. Muốn làm cô bất ngờ, nhân cơ hội lúc cô ngoan ngoãn ngủ như này, anh đi quanh phòng dọn dẹp đồ đạc vào vali.
Đợi lúc cô dậy, nếu nhìn thấy nhất định sẽ làm loạn lên.
Thoáng chốc thời gian trôi qua, Ngô Thượng Quang cũng đã dọn xong đồ vào vali. Một vali là đồ riêng tư cá nhân của anh, một vali là quà của anh đã mua cho cô ở bên này. Quà của cô có khi còn nhiều hơn quần áo và vật dụng cá nhân của anh.
…
Ngắm nhìn ŧıểυ yêu tinh nhỏ bé cuộn tròn người nằm ngủ trên giường, không chịu đắp chăn thật sự vừa thương vừa yêu, vừa lo lắng không nguôi. Anh và cô yêu xa như vậy, trong lòng Ngô Thượng Quang biết rõ cô đã chịu nhiều thiệt thòi như thế nào.
Anh và cô cách nhau 6 tuổi. Cô vẫn còn trẻ, vô tư và yêu đời, độ tuổi của cô thì đồng trang lứa còn đang ăn chơi, nếu có người yêu thì cũng được người yêu yêu chiều, chiều chuộng hết mức. Còn anh, Ngô Thượng Quang như một ông già, vừa khó tính vừa khó chiều lại còn rất khó ở.
Cô yêu một ông già như anh, thật sự thiệt thòi rất nhiều. Từ việc anh không ở gần cô cũng đã rất thiệt thòi. Nhiều lúc, Ngô Thượng Quang rất muốn dẫn cô đi đây đi đó chơi, dẫn cô đi ăn những món ngon, ấy thế mà lại chẳng được.
Chu Thượng Ngọc rất dễ tính, cô hoàn toàn không thấy bản thân thiệt thòi bao nhiêu. Anh dù gì cũng đã là đàn ông rồi, lớn rồi chững chạc, có tài chính riêng, gia đình gia giáo, có học thức cao, không chơi gái qua đường, cũng là người rất có quy tắc. Cô hoàn toàn tin tưởng anh, chưa từng một lần nghĩ anh sẽ phản bội cô.
…
Sáng hôm sau, khi Chu Thượng Ngọc tỉnh dậy, điện thoại vẫn còn khoảng 20% pin. Cô mơ màng ngồi dậy, nhìn xung quanh. Thấy điện thoại vẫn sáng đèn, và camera vẫn còn hoạt động, cô lờ mờ hỏi: “Thượng Quang, anh còn đó không?”
Giọng của cô sáng nay có chút yếu ớt và khàn nhẹ, chóp mũi cũng đỏ ửng, cổ họng cũng hơi sưng lên đôi chút.
Thượng Quang nghe giọng của cô, anh ló đầu ra nhìn vào màn hình, hỏi: “Em dậy rồi sao?”
“Ưm… anh canh em ngủ sao?” - Cô vừa dụi mắt vừa hỏi anh.
“Ừ! Anh canh em… giọng em… em ốm rồi. Cả đêm không đắp chăn ngủ. Lạnh quá phải không?” - Anh nhìn cô, ánh mắt toát lên vẻ lo lắng.
“Em không biết… tối qua… em mệt quá nên ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Chắc là hơi cảm một chút.” - Cô vừa nói vừa đưa tay lên trán kiểm tra thân nhiệt.
Chu Thượng Ngọc với dáng người nhỏ nhắn, tóc xõa dọc xuống tấm lưng trần, một vài lọn tóc che chắn đôi bầu ngực to của cô. Trông cô rất xinh đẹp và đáng yêu.
Thượng Quang khuếch tán sự tập trung, vội vàng nói: “Em dậy rồi thì ăn gì đó đi. Nếu em mệt quá thì mua thuốc uống nhé, có gì cứ gọi cho anh.”
“Thượng Quang, anh còn giận em không?” - Cô trưng ra bộ mặt mếu máo hỏi anh.
“Anh không giận em, không dám giận em, không thể giận em nổi. Đêm qua, em quyến rũ lắm đó, có biết không hả.” - Anh vừa nói vừa cười châm chọc cô.
“Đừng trêu em… anh làm em khó chịu đấy.” - Cô chu môi, phồng má dỗi anh.
“Ha, ngoan nhé. ŧıểυ yêu tinh, dậy đi… anh phải đi làm việc một chút rồi.” - Anh vừa nói vừa vẫy tay chào cô.
Chu Thượng Ngọc cũng vẫy tay chào anh, sau khi Thượng Quang tắt máy, cô thở dài nhìn xung quanh. Cô cho tay xuống bên dưới kiểm tra, thấy miệng cô bé vẫn còn hơi ẩm ướt, cũng chả muốn làm gì, đành mặc kệ để nó ướt như vậy.
Dạo gần đây, Chu Thượng Ngọc thật sự rất ham muốn, cô đã rất muốn làm tình với anh, mặc dù cô là tuýp người con gái thuộc truyền thống. Yêu rồi mới cưới, nhưng từ lúc quen anh… cô đã thay đổi rất nhiều. Tuy vậy, vẫn không có quá nhiều sự thay đổi.
…
Sau khi ngủ dậy, cô tắm rửa và thay ra một bộ đồ bộ đơn giản ở nhà. Cột cao tóc và mở toang cửa sổ khắp nhà ra, đi một vòng quanh dọn dẹp nhà cửa.
Vừa thoáng mát lại vừa rộng rãi, dọn dẹp nhà cửa xong, cô ngồi lên trên ghế sofa, mở một bản nhạc du dương và đọc sách. Cứ thế cả ngày trôi qua, đến tầm chiều. Thường vào đúng 5 giờ… Ngô Thượng Quang sẽ gọi hoặc nhắn cho cô.
Nhưng mãi hôm nay không thấy anh nhắn hay gọi gì, cô có chút lo lắng. Cầm điện thoại lên nhắn cho anh.
[Tin Nhắn Gửi Đi]
- Ngô Thượng Quang, anh đâu rồi?
- Sao giờ này anh không nhắn cho em?
- Anh đang bận làm việc sao? Khi nào làm xong, nhớ nhắn cho em nhé.
…
Cả một buổi chiều, đến tầm tối đêm, cô nhắn mãi, anh cũng không trả lời. Gọi điện thoại anh cũng không nghe máy, hoàn toàn không có kết nối gì với anh. Cô lo lắng, đi tới đi lui trong nhà mãi… mỗi lần có thông báo điện thoại, cô điều mong đó là của anh, ấy thế mà chờ đến đêm muộn, cũng không thấy anh nhắn hay gọi lại.
“Hay là anh ấy ghét mình rồi?” Dòng suy nghĩ xấu xa lại tự phát ra trong đầu cô.
Chu Thượng Ngọc nghĩ rất nhiều, nghĩ đến nát óc cũng không hiểu sao anh lại bạt vô âm tính như vậy.
Cô vội chạy lên phòng, ngắm nhìn bản thân trước gương. Rồi lại nghĩ: “Là mình xấu? Hay là mình dạo gần đây ham muốn quá… Nên anh ấy nghĩ mình giống gái gọi bên ngoài?”
“Làm sao đây, sao anh ấy lại không gọi cho mình, ít nhất cũng phải nhắn một câu hay một chữ gì đó chứ…” - Chu Thượng Ngọc vừa nghĩ vừa lo lắng, cô vò đầu bứt tóc.
Nằm dài trên giường, quằn quại cả một đêm. Cô không tài nào ngủ được, trằn trọc cả đêm, cô nghĩ nhiều đến mức tự làm bản thân bị tổn thương tinh thần, khóc nức nở. Khóc nhiều đến mức cô mệt lả người mà ngủ thiếp đi.
…
Cứ thế sang ngày hôm sau, Chu Thượng Ngọc dậy sớm để đến trường. Cô vẫn là sinh viên năm cuối của ngành phát triển phần mềm và ngành thương mại điện tử.
Chu Thượng Ngọc vốn dĩ rất thông minh, cô học rất nhiều ngành khác nhau, vì như thế… mỗi thứ cô biết được một chút một ít, sẽ không bị mờ nhạt trong công việc.
Hiện tại, Chu Thượng Ngọc vừa là sinh viên năm cuối, vừa là nhân viên của bộ phận phát triển kỹ thuật tại trường. Chu Thượng Ngọc rất nổi tiếng ở trường, vốn dĩ cô không xinh đẹp, thứ cô nổi tiếng ở trường chính là cô rất nghiêm túc trong công việc và cũng rất khó tính. Làm gì cũng phải rõ ràng và lên kế hoạch, đặc biệt ở tại nơi làm việc. Thực tập sinh thường gọi cô là << Ma Nữ Phòng Kỹ Thuật >>