Sáng sớm hôm sau, Thượng Ngọc dần tỉnh lại trong vòng tay ấm áp của Ngô Thượng Quang. Hơi thở của anh đều đặn, mang theo hương bạc hà nhẹ thoang thoảng. Ánh nắng dịu dàng xuyên qua khe rèm cửa, chiếu lên khuôn mặt anh, làm nổi bật những đường nét cương nghị nhưng vẫn mang chút dịu dàng khi nhìn cô.
Cô khẽ cựa quậy, ngước đôi mắt trong veo, rưng rưng như muốn khóc, nhìn anh chăm chú. Thượng Quang cảm nhận được sự bất an của cô, liền siết chặt vòng tay, ôm cô vào lòng, giọng trầm ấm dỗ dành: "Ngoan nào, sáng sớm đã nhìn anh với ánh mắt long lanh thế này rồi sao?"
Thượng Ngọc khẽ lắc đầu, giọng có chút run rẩy: "Hôm nay anh không đi làm sao?"
Ngô Thượng Quang hơi nhướn mày, ánh mắt tràn đầy cưng chiều: "Ừ! Dạo này anh muốn dành nhiều thời gian cho em và hai con hơn. Công việc có thể sắp xếp, nhưng em và con là quan trọng nhất."
Cô nhìn anh, trong lòng dấy lên một cảm giác ấm áp nhưng cũng xen lẫn chút hoang mang. Từ lời nói đến ánh mắt của anh, đều không để lộ bất kỳ sơ hở nào. Cô nhẹ nhàng cúi đầu, cố gắng che giấu cảm xúc hỗn loạn trong lòng.
"Chắc anh ấy không biết đêm qua đã xảy ra chuyện gì đâu nhỉ... Tốt nhất là không nên nói, anh ấy đã quá bận rộn với công việc rồi." - Cô thầm nghĩ, rồi khẽ nắm chặt góc chăn, như muốn trấn an bản thân.
Nhưng Thượng Ngọc lại không hề hay biết... Anh đã biết hết mọi chuyện.
Từ đêm qua, khi cô ngất đi vì quá mệt mỏi, Ngô Thượng Quang đã lặng lẽ kiểm tra laptop và cả điện thoại của cô. Mọi thứ đều được anh nắm gọn trong lòng bàn tay.
Ánh mắt anh thoáng qua một tia trầm nhưng nhanh chóng trở lại ôn nhu. Bàn tay lớn của anh nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô, hôn nhẹ lên mái tóc mềm mại: "Đừng suy nghĩ nhiều nữa, anh ở đây rồi."
Thượng Ngọc cảm nhận được sự dịu dàng của anh, nhưng trong lòng vẫn còn một nỗi lo lắng không tên. Cô rúc sâu vào lòng anh hơn, như muốn tìm kiếm chút bình yên trong vòng tay vững chãi ấy.
…
Đêm qua.
Sau khi trốn khỏi phạm vi nhà của Chu Thượng Ngọc. Phương Thừa Vũ quay trở về phòng khách đã đặt từ trước. Cả cơ thể cậu nóng ran, hơi thở hỗn loạn.
Cậu ngã ra giường, hai tay nắm chặt tóc, đôi mắt đỏ ngầu vì tức giận và khao khát không thể giải tỏa. Hình ảnh Chu Thượng Ngọc lại hiện lên trong đầu cậu, ánh mắt cô mê ly trong quán bar, làn da trắng ngần ẩn hiện dưới lớp váy mỏng, đôi bầu ngực to và mềm mịn. Chỉ thoáng nhìn thôi cũng đủ khiến cậu phát điên. Cậu nghiến răng, nắm tay đấm mạnh xuống nệm. - "Đáng chết thật! Rốt cuộc mình đang bị cái quái gì vậy?"
Khi đảo mắt xuống bên dưới, gậy thịt của cậu đã cương cứng và phồng to lên, muốn được giải tỏa nhưng không thể. Phương Thừa Vũ lọ mọ lục tìm điện thoại, dùng một tài khoản khác để tìm trang cá nhân trên mạng xã hội của cô, vừa ngắm hình của cô vừa vuốt ve gậy thịt.
Không hiểu sao, bản thân lại ham muốn cô nhiều đến như thế. Cứ ngỡ, sau khi cậu du học bên Canada về, sẽ có người yêu hoặc… đơn thuần là không còn thích cô nữa. Không ngờ, việc cậu thích cô, lại chuyển thành một bước tiến mới, ham muốn du͙© vọиɠ từ Chu Thượng Ngọc.
Cậu vừa lướt xem ảnh của cô vừa vuốt ve gậy thịt, cho đến khi một lượng tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn ra ngoài, cậu mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng không kịp nghỉ ngơi, trong đầu đã lóe lên hình ảnh của Ngô Thượng Quang.
Cơn giận của cậu không chỉ đến từ sự khao khát không thể chạm tới... mà còn vì Ngô Thượng Quang. Chỉ cần nghĩ đến việc, anh là người đang sở hữu Chu Thượng Ngọc, cậu liền muốn phát điên. Nắm tay siết chặt đến mức nổi gân xanh, Phương Thừa Vũ không cam lòng.
…
Sau khi dùng bữa sáng xong, Thượng Ngọc ngồi trong lòng Ngô Thượng Quang, tay cầm một quyển sách nhẹ nhàng lật từng trang, say sưa đọc. Hơi ấm từ vòng tay anh khiến cô cảm thấy an tâm và thoải mái hơn bao giờ hết. Trong khi đó, Ngô Thượng Quang, dù không thể đến công ty, cũng phải tranh thủ làm việc trên laptop. Thỉnh thoảng, anh ngước nhìn cô, khóe môi khẽ cong lên vì hình ảnh cô gái nhỏ nhắn nép vào lòng anh khiến trái tim anh tràn đầy ấm áp.
Bỗng nhiên, ngoài cửa vang lên tiếng chuông. Ông Ngô Kiến Thành và bà Lưu Nguyệt ghé qua thăm hai vợ chồng, mang theo cả Thanh Vy và Tuấn Huy, vì con bé liên tục mè nheo nói nhớ mẹ. Ngay khi cánh cửa vừa mở ra, ŧıểυ công chúa nhỏ đã chạy ào vào nhà, đôi chân bé xíu thoăn thoắt, ánh mắt long lanh sáng rỡ khi nhìn thấy Thượng Ngọc.
"Mẹ ơi!" Thanh Vy reo lên, nhào vào lòng cô, trèo lên người cô một cách đầy nũng nịu. Đôi môi nhỏ chúm chím, giọng nói trong trẻo vang lên: "Mẹ ơi, Thanh Vy nhớ mẹ nhiều lắm... Bà nội nói mẹ ốm ạ? Mẹ khỏe lại chưa ạ?"
ŧıểυ công chúa nhỏ ôm chặt lấy cổ cô, bàn tay bé xíu siết nhẹ. Đôi mắt tròn xoe đầy lo lắng, bé dụi đầu vào lòng cô, tìm kiếm sự vỗ về.
Thượng Ngọc cúi xuống hôn nhẹ lên mái tóc thơm mùi sữa của Thanh Vy, dịu dàng ôm lấy cô bé, giọng nói yêu thương: "Mẹ khỏe rồi, mẹ cảm ơn Thanh Vy nhiều nhé. Mẹ cũng nhớ Thanh Vy nhiều lắm!"
Thanh Vy thích thú cười khúc khích, hai má phúng phính ửng hồng vì vui sướиɠ. Cô bé líu lo kể về những chuyện ở nhà ông bà nội, về những trò chơi cùng ông bà, khiến cả căn phòng tràn ngập tiếng cười hạnh phúc. Ngô Thượng Quang ngồi bên cạnh, lặng lẽ quan sát hai mẹ con, ánh mắt anh dịu dàng hơn bao giờ hết.
…
“ŧıểυ Ngọc à, con cảm thấy sao rồi? Còn khó chịu buồn nôn nữa không con?” - Bà Lưu Nguyệt dịu dàng hỏi.
Cô khẽ lắc đầu, lễ phép đáp: “Dạ không ạ, còn cảm thấy đỡ hơn nhiều rồi ạ. Chắc hôm ở bệnh viện, con nôn ra hết rồi nên cảm thấy nhẹ người hơn hẳn.”
“Vậy tốt rồi, ở nhà mẹ có nấu nui với nước hầm xương thịt mà con thích. Ăn đồ nhà vẫn an toàn hơn bên ngoài con ạ, mẹ để dưới bếp… khi nào ăn thì hai vợ chồng hâm nóng lại là được.” - Bà Lưu Nguyệt cẩn thận căn dặn.
“Dạ vâng ạ, con cảm ơn mẹ nhiều ạ.”