Từ tờ mờ sáng, Chu Thượng Ngọc nằm trên giường bệnh chậm rãi nâng mí mắt nặng trĩu lên. Đầu óc có chút choáng váng, từ trong khoang miệng có thể cảm nhận được mùi vị chua nồng đến khó chịu, cô khẽ cau mày… vội nghiêng đầu sang một bên để tìm người đàn ông quen thuộc. Thấy Thượng Quang kê tay gục bên mép giường. Cô không dám làm phiền đến anh, nghĩ cả đêm anh đã chăm cô rồi.
Thượng Ngọc cọ quậy người một chút, tác động lên giường bệnh khiến nó rung nhẹ, làm Thượng Quang tỉnh giấc. Anh vội vàng ngồi thẳng dậy, lo lắng hỏi: “Vợ, em tỉnh rồi sao? Sao vợ không gọi anh? Để anh gọi bác sĩ vào kiểm tra cho em.”
Anh gấp gáp nhấn nút gọi bác sĩ và y tá vào kiểm tra. Cô ngồi trên giường bệnh, cổ họng khô ran đến khó chịu, mùi vị chua nồng đó vẫn tràn ngập trong khoang miệng.
Cô nắm lấy bàn tay của anh, ngước mắt nhìn anh với đôi mắt đỏ hoen ngấn lệ. Thượng Quang đứng bên cạnh, lo lắng hỏi: “Em sao vậy? Khó chịu ở đâu sao?”
“Em… em muốn nôn, trong miệng của em… có vị chua, khó chịu lắm.” - Cô nói, giọng có chút ngắt quãng.
Cùng lúc bác sĩ vào kiểm tra, anh vội nói lại cho bác sĩ biết. Cô cũng ngoan ngoãn ngồi yên trên giường bệnh để bác sĩ kiểm tra sơ bộ qua, song khi đang kiểm tra, mùi vị chua nồng lại càng tràn ngập lên dữ dội, cô không nhịn được nữa, vội hất chăn ra, gấp gáp bước xuống giường bếp loạng choạng chạy thẳng vào trong nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo ra ngoài.
Ngô Thượng Quang thấy vậy cũng có chút hoảng, nhưng với những kinh nghiệm chăm cô và cả chăm hai đứa nhỏ nữa, anh vội lấy một cái khăn nhỏ cầm trên tay, đi vào trong phòng vệ sinh, khẽ ngồi xuống phía sau lưng của cô.
Dịu dàng vuốt ve vỗ lấy lưng của Chu Thượng Ngọc, khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn. Chí ít, cô có thể nôn ra hết thì mới có thể ăn uống trở lại bình thường được.
Sau khi nôn xong, mặt mày của cô tái xanh như tàu lá chuối. Anh vội lấy khăn lau miệng và cho cô súc miệng bằng nước muối, rồi bế cô về giường bệnh. Thượng Ngọc nằm trên giường bệnh phụng phịu hai bên gò má phồng to, cô nức nở nói: “Em khó chịu quá, bên trong miệng cứ có cảm giác có gì đó rất chua và chát… hức… hức…”
Nhìn thấy cô đáng thương đến như vậy, trong lòng cũng vô cùng đau xót, anh dọn dẹp mọi thứ cho sạch sẽ xong, vội đến bên giường bệnh của cô, ôm cô vào lòng, ôn nhu trấn an cô: “Ngoan, em ráng chịu khó một chút. Khi nào xuất viện, anh hứa anh sẽ mua gà rán cho em.”
Cô trề môi, hai bên gò má bị thổi phồng lên, đôi mắt long lanh khẽ chớp vài lần, mong anh sẽ đáp ứng nhu cầu của mình. Thấy cô như vậy, quả thực không chiều không được. Anh vội cất giọng: “Làm sao? Em nhìn anh với ánh mắt long lanh đó, muốn đòi hỏi chuyện gì.”
“Xin xuất viện… về nhà.” - Cô nói lí nhí trong miệng.
Lời cô nói anh nghe được hết, nhưng lại giả vờ như bị điếc, vội hỏi lại: “Em nói gì cơ? Anh nghe không rõ.”
“Em nói… em muốn về nhà, anh xin xuất viện cho em đi.” - Cô cúi đầu, đôi môi nhỏ mấp mé vài lời.
Anh thở dài, vỗ nhẹ lên tấm lưng của cô. Nghiêm túc trầm giọng nói: “Không, em phải ở bệnh viện. Em vừa nôn ra đấy, khi nào bác sĩ bảo cho em về thì em mới được về.”
Thấy Thượng Quang không cho mình xuất viện về nhà, cô liền giở trò khóc òa lên như con nít 3 tuổi. Thượng Quang thấy thế, không chiều không được. Nhưng chiều thì lại vô cùng rủi ro, vì sợ rằng khi đưa cô về nhà… lỡ có chuyện gì xảy ra, làm sao có thể trở tay kịp bằng ở bệnh viện chứ? Anh thở dài, đưa tay lên day nhẹ hai bên thái dương, đầu óc hoạt động hết công suất. Vội đua ửa phương án cho cô lựa chọn.
“Chu Thượng Ngọc, nín ngay, không được khóc nữa. Bây giờ anh cho em hai sự lựa chọn.” - Anh đặt lòng bàn tay lên gò má của cô, gạt đi những giọt nước mắt của cô.
Thượng Ngọc thút thít, nghiêng đầu hỏi: “Là lựa chọn gì?”
“Một là em ở bệnh viện, ngoan ngoãn để các bác sĩ và y tá theo dõi. Sau khi được cho xuất viện thì anh sẽ mua gà rán cho em ăn. Hai là bây giờ anh sẽ xin làm thủ tục cho em về nhà, nhưng nếu em có xảy ra chuyện gì… ngay lập tức anh sẽ đưa em vào bệnh viện tiếp, và sau khi em khỏi, anh cũng không mua gà rán cho em. Em chọn đi, chỉ một trong hai thôi.” - Anh nghiêm túc nhìn cô, nói ra hai sự lựa chọn để cô chọn.
Thượng Ngọc cúi đầu, mím chặt môi, suy nghĩ tới lui liền đưa ra lựa chọn: “Em muốn về nhà, em không cần ăn gà rán nữa… không thích.” - Cô chu môi nói.
“Chậc, đúng là khó chiều thật. Vậy mà cũng chọn được, em hay thật đó.” - Anh tạch lưỡi, đứng dậy liền lườm cô một cái.
Cô cũng không vừa gì, cũng lườm lại anh một cái.
“Được rồi, ngồi yên đó đi. Anh ra ngoài làm thủ tục xuất viện cho em.”
“Dạ… hì hì.”
…
Sau khi làm các thủ tục xuất viện xong, bác sĩ có dặn dò và kê một toa thuốc cho cô uống đi kèm. Nếu có triệu chứng gì, cần phải đến bệnh viện ngay lập tức. Cô cũng vui vẻ khi được cho về nhà, vì đối với cô… từ sau khi lấy chồng xong, đi đâu cũng được nhưng cứ phải về nhà thì mới cảm thấy thoải mái và dễ chịu.
Về tới nhà, Thượng Ngọc ôm thỏ bông ngồi trên ghế sofa xem phim hoạt hình, cái đầu nhỏ lắc lư qua lại. Còn Thượng Quang thì có chút bận rộn, khi phải nấu nước gừng ấm cho cô, rồi lại nấu cháo trắng cho cô, quay sang chuẩn bị thuốc sẵn cho cô. Trông anh tất bật làm mọi thứ một cách thuần thục.
Còn Thượng Ngọc thì thảnh thơi ngồi trên ghế sofa nói chuyện với thỏ bông và xem hoạt hình cười tủm tỉm.
…
“Chu Thượng Ngọc, ăn cháo rồi uống thuốc nào.” - Anh nghiêm giọng nhắc nhở cô.
Thượng Ngọc vội tắt tivi rồi lon ton đi xuống dưới bếp ăn cháo do anh nấu, ăn xong thì uống thuốc, uống thuốc xong lại ngủ thiếp đi. Hiện giờ cô đã là mẹ hai con rồi, nhưng tính tình vẫn rất trẻ con, mãi vẫn không trưởng thành nổi.
Anh bế cô về phòng, đắp chăn ôm cô vào lòng để cô cảm thấy dễ chịu hơn.
Khi anh chuẩn bị ngủ thiếp đi cùng cô, thì chuông điện thoại của cô lại reo lên inh ỏi, sợ làm cô thức giấc. Anh với tay cầm điện thoại của cô lên xem, thì thấy người gọi đến lại là Phương Thừa Vũ. Hiện giờ, anh chính là không muốn bất kỳ ai gọi đến làm phiền tới cô.
Thượng Quang giả vờ như không thấy cuộc gọi, vội tắt máy rồi để sang chế độ không làm phiền, song để điện thoại sang một bên.
…
Tới tầm chiều tối, Thượng Quang có một buổi tiệc cần phải đi… Vì nếu không đi thì không được, dù sao… ông Ngô Kiến Thành cũng đã nói là anh phải đi rồi, nên không thể từ chối được. Đáng lẽ buổi tiệc tối hôm nay, có Chu Thượng Ngọc đi cùng anh. Nhưng cô hiện giờ đang ốm, lại thêm trúng thực. Người ốm yếu, tốt nhất chỉ nên ở yên trong nhà thôi.
Thượng Ngọc thức dậy khi nhìn thấy anh đang sửa soạn quần áo, để chuẩn bị đi tham dự buổi tiệc. Cô hơi nghiêng đầu nhẹ, vì đã lâu rồi… cô mới nhìn thấy anh mặc lại quần tây âu và áo sơ mi điển trai như này. Ngắm nhìn anh đến mê mẫn, cô liếʍ môi, khẽ nói: “Chồng đi đâu vậy? Sao chồng lại mặc đồ đẹp trai thế.”
Anh xoay người nhìn cô, thấy cô đã tỉnh dậy, vội tiến tới bên mép giường, khẽ cúi đầu hôn nhẹ lên trán của cô, ôn nhu đáp: “Anh có buổi tiệc cần phải tham dự, do ngài Steve tổ chức. Anh muốn đưa em đi cùng, nhưng em đang ốm… ở nhà sẽ tốt hơn. Em ở nhà ngoan, bên dưới bếp vẫn còn cháo. Em ăn cháo xong rồi ở yên trong phòng xem hoạt hình đi, chờ anh về.”
Cô gật đầu nghe lời anh nói, khóe môi cong nhẹ lên nở ra nụ cười mê hoặc. Nũng nịu nói: “Hôn em một chút đi, hôm nay chồng em đẹp trai quá, nhìn trông bảnh với ngầu thật đó.”
Lời cô nói khiến anh bật cười thành tiếng, nhẹ nhàng cúi đầu xuống hôn lên đôi môi mềm mại và mọng nước của cô, mυ"ŧ chặt môi của cô, phát ra thứ âm thanh “chụt chụt” nghe đến xiêu lòng.
Khi anh rời khỏi môi của cô, có chút tiếc nuối… nhưng sắp muộn giờ rồi, anh gấp gáp nói: “Vợ, anh đi nha. Vợ ở nhà ngoan, có gì cứ nhắn hoặc gọi cho anh, anh đi rồi sẽ về sớm.”
“Dạ vâng. Chào chồng yêu.” - Cô nằm trên giường, vẫy tay chào anh.
…
Sau khi anh đi, Thượng Ngọc nằm dài trên giường nghịch điện thoại. Cô vào trong phần điện thoại để kiểm tra, thấy cuộc gọi từ Phương Thừa Vũ khá nhiều, cũng không hiểu sao lại gọi nhiều đến như vậy. Cô vội gọi lại, với mục đích muốn kiểm tra xem đã có chuyện gì xảy ra.
[Cuộc Gọi Đi]
- Alo.
Đầu dây bên kia, tiếng thở gấp của Phương Thừa Vũ lấn chiếm cả một khoảng không im lặng. Tiếng thở của cậu càng lúc càng lớn và gấp gáp hơn, dường như không phải tiếng thở bình thường.
- Alo? Phương Thừa Vũ… anh gọi cho em à?
Một tiếng nấc vang lên, khiến cô có chút giật mình. Phương Thừa Vũ với chất giọng khàn đặc và trầm, vội đáp lời.
- Thượng Ngọc, đừng tắt máy… anh nhớ em, anh gọi cho em mấy hôm rồi. Sao em không nghe máy của anh?
- Anh có gọi cho em sao? Em không thấy thông báo, tới hôm nay em mới cầm điện thoại và vào kiểm tra, nên mới gọi lại… với lại, anh đừng có nói nhớ em có được không? Em có chồng rồi.
- Anh không quan tâm chuyện em có chồng rồi, Thượng Ngọc… chuyển qua gọi video một chút đi.
- Hả? Để làm gì, em không gọi thế đâu.
- Một chút thôi, xin em đó… anh nhớ em, muốn nhìn thấy em.
- Không thích.
Cô nhiều lần khẳng định không thích gọi video với cậu. Sau đó liền tắt máy, nhưng Phương Thừa Vũ lại liên tục nhắn tin cho cô.
[Tin Nhắn Gửi Đến]
- Sao em lại tắt máy của anh? Anh có chuyện muốn hỏi em.
- Hỏi? Hỏi gì?
- Em có muốn làm chuyện đó với anh không?
Thượng Ngọc cau mày, không hiểu Phương Thừa Vũ đang nhắn cái quái gì. Cô vội soạn tin nhắn gửi lại.
- Em không hiểu anh nói gì cả, chuyện đó là chuyện gì?
- Anh muốn, anh nghĩ tới em là anh muốn làm chuyện đó với em. Thượng Ngọc, hay là em lén lút qua lại với anh đi. Anh thật sự thích em… rất thích em.
- Anh nói cái gì vậy hả? Em không hiểu gì cả… đừng nói nhảm nữa. Em có chồng rồi, và em chỉ yêu chồng em thôi. Nếu anh còn nhắn linh tinh như này, em sẽ chặn anh đấy.
Phương Thừa Vũ gấp gáp gửi lại dòng tin nhắn, kèm một bức ảnh đi kèm. Nội dung tin nhắn.
- Mỗi lần anh nghĩ tới em, là anh lại muốn đè em xuống giường chơi em, em biết rõ mà. Chuyện vợ chồng ban đêm hay làm đó, anh cũng muốn nữa. Anh chỉ thích làm chuyện đó với em thôi, anh muốn chơi em rồi… Thượng Ngọc, cho anh cơ hội để được quen em đi.
Sau khi cô đọc xong dòng tin nhắn, liền hoảng đến mức bật ngồi dậy. Cảm thấy Phương Thừa Vũ hiện giờ quá khác với Phương Thừa Vũ lúc trước. Những lời cậu nói, nghe nó rất là biến thái luôn. Thượng Ngọc không trả lời tin nhắn nữa, cô tò mò bấm vào bức ảnh cậu gửi đến. Không ngờ, thứ hiện ra trên màn hình lại là gậy thịt cương cứng của Phương Thừa Vũ.
Cô vội vàng thoát ra, sau đó liền xóa tin nhắn ngay lập tức, chưa kịp chặn thì Phương Thừa Vũ lại soạn và gửi tiếp dòng tin nhắn.
- Em trả lời anh đi, anh muốn… em đang ở đâu? Anh đến chỗ của em, hoặc em đến chỗ của anh được không? Anh đang ở khách sạn giữa trung tâm thành phố. Thượng Ngọc, đến đây một chút.
Thượng Ngọc hoảng loạn đến lóng ngóng tay chân, cô vội vàng xóa tin nhắn và chặn tin nhắn của anh. Ấy thế mà Phương Thừa Vũ lại gọi video cho cô, cô sợ đến mức chỉ có thể nhấn từ chối cuộc gọi.
Nhưng Phương Thừa Vũ không tha cho cô, gọi rất nhiều cuộc gọi video đến để quấy rối Thượng Ngọc. Cuối cùng cô không nhịn được nữa mà nghe máy, ngay giây đầu tiên, cô tính mắng chửi Phương Thừa Vũ thì thứ đập vào mắt cô lại chính là gậy thịt to cứng của cậu cương cứng phồng to.
Cô không còn chút tâm trạng nào để chửi nữa, vội vàng tắt máy… sau đó chặn số điện thoại của cậu, chặn toàn bộ những mạng xã hội khác của cậu. Thượng Ngọc ngồi trên giường, thất thần tự hỏi: “Sao cái tên Phương Thừa Vũ này lại như thế chứ, anh ấy ế lâu năm quá nên hóa điên sao? Hay là… vì thấy mình hạnh phúc bên cạnh chồng mình quá nên sinh ra ghen tị hả? Cái tên này… sợ thật.”
Vài dòng suy nghĩ linh tinh chạy ngang qua não bộ của cô, sau đó nhanh chóng xóa sạch toàn bộ. Cô vội vàng đi vào trong phòng để tắm, dùng làn nước ẩm phủ lên cơ thể, để quên đi toàn bộ chuyện đã xảy ra.