[Cao H] Hẹn Em Một Đời Yêu Em - Phần 2

Chương 18

Trước Sau

break

Buổi sáng hôm đó, Ngô Thượng Quang lái xe đưa Chu Thượng đến studio như đã hẹn. Sau khi chắc chắn cô đã vào trong an toàn, anh mới rời đi. Chu Thượng Ngọc đứng giữa không gian rộng lớn, xung quanh là những giá treo đầy các bộ sưu tập thời trang mới nhất. Cô lướt mắt qua từng bộ trang phục, thỉnh thoảng đưa tay chạm nhẹ vào chất liệu vải, đánh giá kiểu dáng và đường cắt may.

Sau một hồi đắn đo, cuối cùng cô cũng tìm được một bộ sưu tập khiến mình ưng ý nhất. Cô lập tức gọi người phụ trách studio để báo lại lựa chọn của mình, đồng thời sắp xếp lịch chụp ảnh vào tuần sau. Hoàn thành công việc, Chu Thượng rời khỏi studio, bắt một chiếc taxi và đến quán cà phê Moonlight Cafe, nơi Trương ŧıểυ Muội đã hẹn gặp cô.

Quán Moonlight Cafe. 

Bước vào quán, Chu Thượng Ngọc lập tức nhận ra Trương ŧıểυ Muội đang ngồi ở góc khuất gần cửa sổ. Cô ta khoanh tay trước ngực, ánh mắt sắc bén quét qua khi nhìn thấy Chu Thượng tiến đến. Trương ŧıểυ Muội mỉm cười, nhưng đó không phải nụ cười thân thiện mà đầy ẩn ý khiêu khích.

Chu Thượng ngồi xuống đối diện, đặt túi xách lên bàn, bình tĩnh nhìn người phụ nữ trước mặt. "Chị hẹn tôi ra đây có chuyện gì?"

Trương ŧıểυ Muội khẽ nghiêng đầu, ánh mắt sáng lên như đã chờ giây phút này từ lâu. Cô ta không vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề. "Chu Thượng Ngọc, tôi muốn nói thẳng. Tôi muốn trở thành mẹ kế của hai đứa con cô."

Chu Thượng khẽ nhướn mày, nhưng ngoài điều đó ra, gương mặt cô vẫn điềm tĩnh. Cô nhấp một ngụm cà phê, đặt ly xuống nhẹ nhàng rồi cười nhạt. "Chị đang đùa sao? Hay chị nghĩ tôi sẽ để chuyện đó xảy ra?"

Trương ŧıểυ Muội nhếch môi, ánh mắt đầy tự tin. "Tôi chưa bao giờ đùa. Thượng Quang xứng đáng có một người phụ nữ tốt hơn bên cạnh, và tôi tin mình chính là người đó. Tôi không những có thể chăm sóc anh ấy, mà còn có thể cho hai đứa nhỏ một gia đình hoàn chỉnh. Cô nghĩ xem, cô còn quá trẻ để làm một người mẹ, nói đúng hơn là cô không đủ tư cách để làm mẹ của hai đứa nhỏ?"

Chu Thượng cười nhẹ, nhưng đôi mắt đã trở nên sắc lạnh. "Vậy sao? Chị nghĩ chỉ cần nói vài câu là có thể thay đổi được thực tế sao? Nếu chị muốn tuyên chiến, tôi sẵn sàng. Nhưng nhớ lấy, không ai có thể dễ dàng cướp đi những thứ thuộc về tôi, đặc biệt là gia đình của tôi."

Trương ŧıểυ Muội không hề nao núng trước lời cảnh báo của Chu Thượng. Cô ta cúi người về phía trước, chống khuỷu tay lên bàn, giọng đầy thách thức. "Vậy thì cứ chờ xem. Tôi sẽ chứng minh cho cô thấy ai mới là người phù hợp với Thượng Quang hơn."

Chu Thượng không nói thêm gì, chỉ nhẹ nhàng đứng dậy, ánh mắt đầy khí chất mạnh mẽ. "Chị có thể thử, nhưng đừng để đến lúc nhận ra bản thân đã sai lầm thì quá muộn." Nói xong, cô quay lưng rời đi, để lại Trương ŧıểυ Muội ngồi đó với nụ cười bí ẩn trên môi.

Cuộc chiến giành lấy Thượng Quang xem ra chỉ mới bắt đầu…

Ngồi trong xe taxi, Chu Thượng Ngọc không ngừng suy nghĩ về những lời nói của Trương ŧıểυ Muội. Cô không lo lắng về việc đối phó với cô ta, bởi vì so với những khó khăn cô đã trải qua, khi đối phó với Mộ Ân Uyển, đây chẳng là gì cả. Điều khiến cô bận tâm chính là hai đứa con của mình. Bọn trẻ vô tội, cô sẽ không để ai làm tổn thương chúng. Bản năng của một người mẹ khiến cô càng thêm quyết tâm bảo vệ gia đình nhỏ của mình. Nhưng không thể phủ nhận, những lời Trương ŧıểυ Muội nói có phần đúng, cô vẫn còn trẻ, đôi khi chính cô cũng tự hỏi liệu mình có phải là một người mẹ đủ tốt hay không. Nhưng dù thế nào, cô cũng không để Trương ŧıểυ Muội lộng hành được.

Về tới nhà bố mẹ chồng.

Xe dừng lại trước cổng nhà của bố mẹ chồng. Vừa bước xuống, cô đã thấy Ngô Thượng Quang chạy ra, gương mặt anh tràn đầy niềm vui khi nhìn thấy cô. Không chờ cô nói gì, anh liền ôm chặt lấy cô, cúi đầu hôn lên trán cô, rồi xuống má, dịu dàng nhưng cũng đầy chiếm hữu. "Em về rồi, anh nhớ em lắm." Giọng anh trầm ấm, mang theo sự yêu thương vô bờ bến.

Chu Thượng khẽ tựa đầu vào ngực anh, hơi thở cô dần trở nên nhẹ nhõm. Trong vòng tay anh, những lo lắng cũng vơi đi phần nào. "Em cũng nhớ anh."

Cô cùng anh đi vào trong nhà, cô cúi đầu chào bà Lưu Nguyệt và ông Ngô Thành Tâm

Bà Lưu Nguyệt nhìn cô, niềm nở nói: "Về rồi thì vào nhà đi con, mẹ có nấu sẵn cháo bí đỏ cho con rồi đó."

Hai đứa nhỏ, Thanh Vy và Tuấn Huy, cũng không chờ được nữa mà chạy ào ra: "Mẹ! Mẹ về rồi!" - Chúng lao vào ôm chầm lấy cô, đôi mắt long lanh đầy vui mừng.

Chu Thượng bật cười, cúi xuống ôm con vào lòng, hôn lên mái tóc mềm mại của chúng. "Mẹ về rồi đây, hai bảo bối của mẹ có ngoan không nào?"

Tuấn Huy chu môi, giọng lí nhí. "Ngoan lắm ạ."

Thanh Vy vênh mặt, chống nạnh. "Ở nhà, con chơi rất vui ạ. Bố có hứa với con, bố sẽ mua đầm công chúa cho con đấy ạ!"

Cô khẽ cười ngọt ngào, hơi lắc đầu nhẹ vì cách nói chuyện của cô bé Thanh Vy y chang cô: “Thế á? Bố hứa là bố mua đầm công chúa cho Thanh Vy hả? Thích quá ta, mẹ cũng muốn nữa… ghen tị thật đó.”

Sau đó, Thượng Ngọc cùng anh xuống bếp. Anh cẩn thận lấy cho cô một phần cháo bí đỏ đã được hâm nóng sẵn, đặt trước mặt cô rồi ngồi bên cạnh, ánh mắt đầy nghiêm khắc nói: "Ăn hết đi, anh canh em đấy."

Chu Thượng Ngọc bật cười, nhưng vẫn ngoan ngoãn cầm muỗng lên ăn. Trong lúc ăn, Ngô Thượng Quang trầm giọng hỏi: "Đêm qua em đi bar với Phương Thừa Vũ, em còn nhớ mình uống bao nhiêu không? Nếu anh đến muộn thêm chút nữa, có lẽ tên đó đã..." - Anh dừng lại, bàn tay siết chặt cạnh bàn, ánh mắt tối lại, giọng nói tràn đầy khó chịu và ghen tức.

Chu Thượng Ngọc khẽ rùng mình trước thái độ của anh. Cô biết rõ anh luôn ghét những kẻ đàn ông khác đụng chạm vào cô, nhưng lần này, Phương Thừa Vũ lại là tình cũ của cô, càng khiến cơn ghen của anh bùng lên mạnh mẽ hơn.

Cô nhẹ giọng trấn an: "Em không nhớ là đã uống bao nhiêu nữa, em xin lỗi… Tối hôm qua, anh cũng đã phạt em rồi."

Ngô Thượng Quang nhìn cô chằm chằm, rồi đột ngột kéo cô lại gần, gằn giọng: "Em là vợ anh, em nghĩ anh có thể chịu nổi việc một người đàn ông khác chạm vào em sao? Đặc biệt là tên đó?"

Chu Thượng mỉm cười, vòng tay ôm lấy cổ anh. "Em biết chứ, em sẽ không để chuyện đó xảy ra một lần nào nữa. Anh là người duy nhất trong lòng em."

Ngô Thượng Quang khẽ thở dài, cúi đầu hôn lên trán cô, nhưng ánh mắt vẫn còn chút u ám: "Anh không thích điều này chút nào. Nếu còn xảy ra lần nữa, anh không đảm bảo mình sẽ giữ bình tĩnh đâu."

Sau khi ăn xong, Thượng Ngọc cùng Ngô Thượng Quang lên phòng khách chơi với hai đứa nhỏ. Thanh Vy ríu rít chạy quanh bố mẹ, tiếng cười giòn tan vang khắp căn phòng, xua tan bầu không khí nặng nề lúc nãy.

Ngô Thượng Quang bế con gái lên cao, xoay một vòng khiến cô bé bật cười khanh khách, còn Tuấn Huy thì ngồi bên cạnh ông nội xem tin tức.

Nhưng giữa lúc mọi người đang vui vẻ, giọng nói trầm ổn của ông Ngô Thành Tâm vang lên từ phía sau:

"Ngày mai có một buổi tiệc rượu do ngài Steve tổ chức. Thượng Quang, con thay ta đi đi. Dù sao chúng ta cũng vừa đấu thầu thành công dự án xây dựng resort, không đến thì thất lễ lắm. Đưa Thượng Ngọc đi cùng cũng được, hai đứa nhỏ cứ để ở nhà cho ta và mẹ con trông."

Ngô Thượng Quang dừng lại, ánh mắt thoáng chút không vui. Anh vốn không thích những buổi tiệc xã giao như thế này, nhất là khi anh thừa biết đó chỉ toàn những màn tâng bốc giả tạo và những cuộc trò chuyện nhàm chán. Nhưng anh cũng hiểu rõ, đây là chuyện bắt buộc.

Anh khẽ thở dài, đặt Thanh Vy xuống rồi quay sang bố mình, giọng điệu có phần miễn cưỡng: "Con thật sự không có hứng thú với mấy buổi tiệc này."

“Không hứng thú thì cũng phải đi, chỉ cần có mặt một chút thôi là được rồi.” - Ông nghiêm giọng nói. 

Anh không đáp lại, nhưng cũng ngầm miễn cưỡng đồng ý.

Ngô Thượng Quang không nói thêm gì, chỉ nhàn nhạt đáp lại rồi quay sang Thượng Ngọc. "Ngày mai em đi cùng anh nhé?"

Thượng Ngọc nhìn thấy sự bất đắc dĩ trong mắt anh, cô khẽ mỉm cười, vỗ nhẹ lên tay anh trấn an. "Được, em sẽ đi cùng anh."

Dù biết anh không thích, nhưng cô cũng hiểu rõ trách nhiệm trên vai anh. Nếu cô có thể ở bên cạnh, ít nhất cũng khiến anh thoải mái hơn một chút.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc