[Cao H] Hẹn Em Một Đời Yêu Em - Phần 2

Chương 13

Trước Sau

break

Nửa đêm, Thượng Ngọc cuộn tròn người nằm trong vòng tay ấm áp của anh. Bất chợt, tiếng chuông điện thoại reo lên inh ỏi, khiến cô khó chịu mà giật mình dậy. 

 

Nửa lại đồng hồ, cũng đã hơn 2 giờ khuya rồi. Không biết ai lại gọi điện thoại cho anh vào giờ này. Thượng Quang cũng bị tiếng chuông điện thoại làm cho mất giấc mà thức dậy. 

 

Anh lọ mọ cầm lấy điện thoại để xem người gọi đến là ai, ấy thế mà… số đuôi điện thoại lại là của Trương ŧıểυ Muội. 

 

Cô và anh mắt nhắm mắt mở nhìn nhau, trong đầu có những dấu chấm hỏi khó mà có câu trả lời thỏa đáng. Cô nhẹ nhàng nói: “Anh nghe máy đi.” 

 

Thượng Quang không nghe máy, ngược lại còn dứt khoát ngắt cuộc gọi, anh để điện thoại ở chế độ không làm phiền và để sang một bên, song đó vội kéo người cô nằm xuống. Mơ mơ màng màng, giọng ngáy ngủ nói: “Vợ, đừng quan tâm… nằm xuống đi, anh ôm vợ ngủ.” 

 

Cô là một người rất khó ngủ, dù là một tiếng động nhỏ, hoặc một chút ánh sáng làm cô khó chịu, Thượng Ngọc cũng sẽ không thể ngủ được. Cô nằm trong lòng anh, tò mò hỏi: “Sao anh không nghe máy? Nửa đêm gọi cho anh như vậy… chắc là có chuyện gì quan trọng rồi.” 

 

Anh ôn nhu, xoa nhẹ đỉnh đầu trấn an cô: “Anh có vợ rồi, anh chỉ lo cho vợ anh thôi… nếu không phải chuyện liên quan đến công việc, anh không máy cuộc gọi của phụ nữ gọi đến. Em đừng nghĩ nữa, muộn rồi… ngủ ngoan đi, sáng mai dậy sớm đi chơi cùng với hai con.” 

 

Lời anh nói, tạo cho cô một cảm giác an toàn, một cảm giác ấm áp đến khó tả. Ngô Thượng Quang là thế, tuy anh có thể rất khô khan, rất ít khi nói lời yêu cô, nhưng thay vì nói… anh chuyển tất cả thành hành động, không cần phải cần phải nhiều lời, để rồi không có cái gì ra hồn hết. 

 

Cô yên tâm vùi đầu vào lòng ngực rắn chắc của anh, dưới sự chở che của anh… cô cũng chìm sâu vào giấc ngủ. 

 

 

Sáng sớm hôm sau. 

 

Thượng Quang như thường lệ, dậy từ rất sớm… anh sang phòng của hai con, đánh thức hai con dậy và giúp bọn nhỏ làm các bước vệ sinh cá nhân, còn Thượng Ngọc thì vẫn nằm trên giường ngủ say giấc. 

 

Xong các bước, anh bế Thanh Vy và cùng Tuấn Huy xuống bên dưới nhà. Hôm nay, dì giúp việc đến khá sớm, anh đảo bước chân đi xuống bếp hỏi: “Hôm nay dì nấu bữa sáng là món gì vậy?” 

 

“Hôm nay hả? Hôm nay có nước hầm với xương thịt ăn kèm với nui.” - Dì giúp việc đáp. 

 

“Nui thường ạ?” 

 

“Nui rau củ, con bé Thanh Vy hơi kén ăn rau củ… nên dì mới dùng nui rau củ để cho con bé tập ăn.” 

 

“Ha, đúng là y chang Thượng Ngọc.” 

 

“Cháu không gọi Thượng Ngọc dậy sao?” 

 

“Vâng ạ, để em ấy ngủ thêm chút nữa. Tầm chút nữa, Hà Phương và Lục Tuấn sang đấy dì.” 

 

“Vậy để dì chuẩn bị thêm hai phần nữa.” 

 

 

Thượng Quang quay người đi lên trước nhà, Tuấn Huy thì ngoan ngoãn ngồi trên ghế sofa, với tư thế nghiêm chỉnh mà cậu bé học được từ ông nội… mở hộp Lego ra để ráp từ từ, thì cô bé Thanh Vy lại nghịch ngợm, đổ hết nguyên một thùng đồ chơi ra. 

 

Anh vừa từ dưới bếp đi lên, nhìn khung cảnh trước mắt, chỉ có thể xoa hai bên thái dương cười trừ, cô công chúa nhỏ quả thực rất bướng và nghịch, nhưng anh lại không nở mắng hoặc làm cô bé khóc. Chỉ có thể dịu dàng đi đến bên cạnh, ngồi xuống và nói: “Công chúa nhỏ của bố, nếu con bày hết đồ chơi ra như vậy thì sẽ bị mẹ mắng đấy. Con chơi cái này thì lấy cái đó ra nhé, bày ra hết như vậy cũng không chơi hết được. Đến lúc con dọn vào, sẽ rất mệt đó.” 

 

“Không thích ạ, Thanh Vy sẽ chơi hết toàn bộ đồ chơi có trong hộp.” 

 

“À thế á? Thế con chơi cái nào xong thì bỏ vào trong hộp ngăn nắp nhé? Có được không nè, ngoắc tay với bố đi.” - Anh đưa ngón tay út với cô bé. 

 

Thanh Vy thì đứng ngơ ra một chỗ mà nhe răng cười, sau đó bướng bỉnh nói: “Hì hì… lêu lêu bố, con không ngoắc tay với bố đâu.” 

 

Nói xong, liền cong chân chạy đi đến bên ghế sofa, phá đồ chơi của Tuấn Huy. Cậu bé cũng không mắng em gái, vì cậu bé rất thương và yêu chiều cô bé… chỉ có thể để Thanh Vy thoải mái tự do phá Lego của mình, phá chán rồi cậu lại tự đi nhặt từng mảnh nhỏ để lại một chỗ. 

 

 

Được một lúc thì Hà Phương và Lục Tuấn đến. 

 

Cuối cùng cũng có người giải thoát cho anh, anh với vẻ mặt mếu máo sắp khóc, nhìn thấy Lục Tuấn và Hà Phương giống như nhìn thấy vị cứu tinh, vội nói: “May quá, hai người đến rồi… tôi sắp khóc rồi, Thanh Vy nghịch quá.” 

 

“Ha… trong tội chưa kìa.” - Lục Tuấn đứng nghiêm nghị trước mặt anh, thản nhiên châm chọc anh.

 

“Hai đứa chưa ăn gì đâu, phiền hai người cho hai đứa ăn nhé. Dì cũng làm phần ăn cho hai người rồi. Tôi về với vợ tôi đây, chào nhé.” 

 

Anh vừa nói dứt, liền cong chạy đi lên trên phòng. 

 

Lục Tuấn và Hà Phương chỉ có thể đứng đó cười trừ mà thôi. 

 

Nếu ở xa, thì sẽ rất nhớ cô bé Thanh Vy… nhưng khi ở gần, không ai đủ năng lượng để chơi cùng cô bé hết. Thật sự rất nghịch, bày hết cái này rồi đến cái khác, không thì cũng sẽ chạy lon ton khắp nhà, ca hát nhảy múa… không bao giờ ngồi yên một chỗ, nếu như chưa hết năng lượng hết.

 

 

Nhờ có sự giải thoát của đôi vợ chồng trợ lý, cuối cùng Thượng Quang cũng đã có thể trở về phòng để ôm Thượng Ngọc. Cô vẫn nằm trên giường và chìm trong giấc ngủ say. 

 

Anh đứng bên mép giường nhìn, đôi gò má phúng phính búng ra sữa của cô trông rất đáng yêu, không kiềm được lòng mà vội lấy điện thoại chụp lại một bức ảnh lúc cô đang say giấc. 

 

Sau đó, tiện tay thay toàn bộ ảnh nền điện thoại trong và ngoài đều là ảnh của cô. Ngoài ra, còn đổi cả hình ảnh đại diện tài khoản mạng xã hội của bản thân thành hình của cô lúc ngủ. 

 

Anh không khỏi tự hào về bản thân, khi vừa có vợ đẹp, mà còn lại có hai đứa con rất ngoan nữa. 

 

 

Sau khi đánh thức cô dậy và sửa soạn chuẩn bị xong, cuối cùng một nhà bốn người và hai trợ lý cũng rời khỏi nhà lúc 10 giờ. 

 

Sau một tuần đi công tác, anh cũng muốn dành chút thời gian ngắn ngủi này cho hai đứa nhỏ và Thượng Ngọc. Dù sao, từ lúc mới sinh ra cho đến giờ, Tuấn Huy và cả Thanh Vy vẫn chưa được đi đâu ra ngoài chơi, trừ những chỗ quen thuộc như trung tâm thương mại, hoặc là các khu công viên nhỏ trong thành phố và quận mà thôi. 

 

Khu vui chơi Wonderland.

 

Thanh Vy hiếu kỳ với tất cả mọi thứ, cô bé nhảy nhót chạy lung tung khắp nơi, chỉ cần sơ suất buông tay… chắc chắn sẽ chạy mất hút. 

 

“Mẹ ơi, con đấy là con gì vậy ạ? Cái con màu vàng bên trong đó ạ.” - Thanh Vy chỉ tay về chuồng động vật. 

 

Thượng Ngọc tò mò nên ló cái đầu ra nhìn, thì thấy con vật đang nằm bên trong, cô cười lớn rồi nói với Thanh Vy: “Ha ha… con đó hả… con đó là con hổ đấy, nhà mình cũng có hổ đó.” 

 

“Hổ ạ? Nhà mình cũng có hổ sao? Ở đâu vậy mẹ?” 

 

“Ha… ha… bố con đó. Bố con tuổi con hổ, ha… ha… con nhìn nó rồi nhìn bố xem, có phải rất giống bố không?”

 

ŧıểυ công chúa cũng nghe lời mà nhìn kỹ vào mặt con hổ, sau đó quay lại nhìn anh, không kiềm được mà cười phá lên: “Haha… ha… ha… giống bố lắm, rất giống bố.” 

 

Anh đang đứng bên cạnh xem sư tử với Tuấn Huy, tò mò không biết hai mẹ con đang nói gì mà cười phá lên như thế, anh khẽ cúi đầu hỏi: “Công chúa nhỏ, xem gì mà cười phá lên thế?” 

 

“Ha… ha… mẹ bảo bố là hổ, bố giống con hổ trong kia.” - Cô bé ngây thơ nói cho anh nghe, còn chỉ tay về phía con hổ con đang nằm bên trong mυ"ŧ ti hổ mẹ. 

 

“Chậc, vợ… sao vợ nói với con như thế… con nào chỉ vào con hổ con đang mυ"ŧ sữa mẹ thế kia…” - Anh nhìn cô, có chút hờn dỗi nói. 

 

“Chịu thôi, em chỉ bảo là anh sinh tuổi hổ, nên nhìn anh giống hổ… không ngờ con bé lại chỉ vào con hổ con, chết cười mất.” - Cô cười nghiêng cười ngả.

 

Thượng Quang chỉ có thể phó mặc cho hai mẹ con trêu chọc bản thân mà thôi. Ấy thế mà, Thượng Ngọc lại ghé sát vào tai anh, thì thầm nói: “Vợ nói anh nghe, con chỉ vào con hổ con đó… không sai chút nào, vì anh… buổi tối hay mυ"ŧ ti em rồi mới ngủ còn gì? Lúc em sinh con, anh cũng mυ"ŧ ti của em để uống ké sữa của con mà. Ha ha… nhìn giống thật đó, hổ con thích mυ"ŧ ti hổ mẹ.” 

 

Thoáng chốc lời được nói ra, khiến gương mặt tuấn tú của anh đỏ như trái cà chua. Thượng Quang xấu hổ đến mức mặt đỏ và hai bên tai cũng đỏ ửng lên. Anh ôm lấy eo của cô, gằn giọng nói: “Vợ… vợ đừng khiêu khích anh, vợ đừng để anh lôi vợ vào chỗ khuất người rồi chơi vợ.” 

 

Cô tinh nghịch vươn lưỡi ra, liếʍ nhẹ vành tai của anh, ái muội dụ dỗ: “Có con ở đây, đừng làm như vậy. Hì… về tới nhà, nhất định sẽ để anh chơi em.” 

 

Càng nói, càng khiến anh khó chịu hơn. Nhưng nhìn lại, hiện giờ có hai con ở đây, không thể nào hoàn toàn giao phó cho Lục Tuấn và Hà Phương hết được, vì trong mỗi Thanh Vy thôi cũng đã rất vất vả rồi. Anh chỉ có thể cố kiềm chế lại cơn phát tình của mình. 

 

 

Chơi từ giữa trưa đến tận chiều mới về tới nhà. Tiện đường về nhà, Lục Tuấn và Hà Phương đưa hai đứa nhỏ sang nhà ông bà nội chơi vài hôm, vì Tuấn Huy nói muốn ráp Lego cùng với ông nội. 

 

Quần quật cả ngày, cuối cùng anh và cô cũng về tới nhà để nghỉ ngơi. Thượng Ngọc phóng tầm mắt lên trần nhà, cô tò mò hỏi: “Lúc trước, có bao giờ anh nghĩ… anh sẽ có vợ và có con không?” 

 

“Ha, tuy anh tưởng tượng rất nhiều… nhưng quả thực, việc có vợ và hai con… là chuyện khó mà anh có thể nghĩ được.” 

 

Anh khẽ cười, bồi hồi nhớ lại những ngày tháng lông bông lúc trước của bản thân. Quả thực, anh chỉ nghĩ đơn giản… nếu từ Mỹ về, cô đồng ý ở bên cạnh anh thì anh cũng chỉ cần thế thôi là đủ rồi. Không ngờ, xảy ra biết bao nhiêu chuyện, những tháng ngày sóng gió đó… đổi lại cho anh một gia đình nhỏ của riêng anh. 

 

Thượng Quang nghiêng người, anh chống tay nâng đỡ cơ thể lên, hỏi cô: “Vậy còn em? Em có bao nghĩ đến chuyện này chưa?” 

 

“Em hả? Em thì nhiều lắm, vì đây là việc em đã lựa chọn khi quyết định ở cùng với anh mà.” 

 

“Ngốc thật, có hai con rồi mà vẫn rất ngốc. Em đấy, mãi không lớn được… yêu chết mất.” 

 

“Hì… vợ đói.” 

 

“Nằm nghỉ chút, rồi tầm chút nữa đi ăn nhé? Anh đặt bàn bên ngoài.” 

 

“Vâng ạ.” 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc