Lục Tri Hạ nghe xong, trầm mặc một hồi, hỏi: "Thật sao?"
Tô Cảnh gật đầu: "Thật sự."
"Hừ, nhưng em vẫn còn tức giận!" Em vợ yếu ớt khịt mũi rồi quay đi.
Tô Cảnh quay về phía lưng của cô, hít một hơi thật sâu, sau đó chống tay chân leo lên giường, để cả người nằm sấp trên lưng cô, sau đó bắt đầu cởi khóa quần.
Lục Tri Hạ bị hành động của hắn làm choáng váng, quay đầu hỏi hắn: "Anh đang làm gì thế?"
Lục Tri Hạ bị đâm đến sướиɠ rơn, nhẹ nhàng rêи ɾỉ: "Thật sướиɠ quá."
"Em còn giận sao?" Tô Cảnh đỡ eo cô, đem cô xếp thành tư thế đυ. vào từ phía sau, cầm quy đầu cọ l*и dâm của cô, mài đến mức Lục Tri Hạ há hốc miệng rêи ɾỉ.
Đột nhiên, một tràng tiếng gõ cửa truyền tới, cắt đứt động tác triền miên hai người, ngay lập tức, giọng của chị gái cũng vang lên, "Tri Hạ, Tri Hạ, em có ở trong đó không?"
ục Tri Hạ nuốt nước bọt, giả vờ lười biếng, nói về phía cửa: "Chị, em mới vừa ngủ, có chuyện gì không chị?"
"À, chị chỉ muốn hỏi em, có nhìn thấy anh rể em không?" Chị cô ở bên ngoài nói.
Lục Tri Hạ quay lại nhìn anh rể nằm trên người cô đang giở trò lưu manh, không để ý nói: "Không biết nữa, anh ấy không ở trong thư phòng sao?"
"Lạ ghê, chạy đi đâu mất tiêu, cái thằng môi giới bất động sản sang tên đòi giấy chứng nhận của ảnh, mà không biết anh ấy để chỗ nào, kệ đi, đợi chút nữa rồi nói, em ngủ tiếp đi, chị đi gọi điện cho anh ấy."
Lục Tri Hạ không lên tiếng nữa, duy trì tư thế nằm sấp, nghe tim mình tim đập thình thịch, khẩn trương muốn chết rồi.