Nghe hắn nói như vậy, Lục Tri Hạ hơi nóng nảy, cô chỉ cảm thấy bên trong trống rỗng, muốn có cái gì đó cắm vào, nếu không cô ngứa muốn chết, thế nên cô ấu trĩ thúc giục: "Vậy anh cương nhanh lên đi!"
Tô Cảnh suýt bị dáng vẻ của cô chọc cười, bế cô lên, đặt cô trên bàn làm việc, bắt cô nằm sấp lại, sau đó tách hai chân cô ra, cúi đầu liếʍ láp, "Bướm dâm ngứa sao? Anh rể sẽ liếʍ giúp em."
Đầu tiên hắn dùng đầu lưỡi trêu chọc âm vật đang sưng tấy kia, sau đó trượt dọc theo khe hở đến lỗ bướm, dùng ngón tay tách hai mép bướm ra, phơi bày toàn bộ phần thịt hồng hào lẳng lơ trong lỗ, sau đó dùng môi lưỡi kết hợp với nhau, vừa hút vừa thọc vào, trực tiếp bú em vợ đến thở gấp không ngừng.
"Thật thoải mái...... Anh rể, liếʍ sâu hơn một chút...... A a a......"
Khóe miệng Tô Cảnh dính đầy dâm thủy mà cô rỉ ra, nghe được lời cô nói, hắn càng vùi mặt vào sâu hơn, đầu mũi cọ lên hột le của cô, đầu lưỡi liếʍ mυ"ŧ trong l*и cô, thậm chí còn duỗi hai ngón tay, không ngừng cắm rút trong âʍ đa͙σ cô.
Lục Tri Hạ làm sao có thể chịu được động tác thô bạo như vậy, không bao lâu, lỗ bướm liền co rút lại, run rẩy mà cao trào.
Toàn thân khoan khoái sau khi bắn tinh xong, cuối cùng lý trí của hắn cũng trở lại não, bắt đầu lên án hành vi càn rỡ của hắn.
Đợi hô hấp ổn định trở lại, Tô Cảnh mới chống người dậy, nhìn em vợ với vẻ mặt thỏa mãn còn đang nằm trên mặt bàn, đáy lòng hắn run rẩy, cúi đầu hôn lên trán cô, nói: "Thật xin lỗi, vừa nãy anh có mạnh bạo quá không?"
Lục Tri Hạ lắc đầu, cong khóe môi, sau đó lười biếng ôm cánh tay của hắn, nói: "Em rất thích, sướиɠ lắm."