Cuối cùng đã nếm trải được chuyện tình tự vợ chồng chân chính, hôm sau đối mặt với Cù Tiên, Đào Trĩ vẫn thấy thẹn thùng. Chẳng qua, thẹn thùng cũng chẳng ngăn nổi niềm thôi thúc muốn liếc nhìn chàng của nàng. Họ là những người gần gũi với nhau nhất, nụ cười của chàng dịu dàng ấm áp, tựa như đang cổ vũ nàng. Dần dà nàng cũng thả lỏng, đỏ mặt nhìn chàng.
Dù khi chạm mắt với chàng, nàng vẫn thấy hơi ngượng nghịu, nhưng nàng không cúi đầu lảng mắt đi.
Lần đầu tiên trong đời nàng hiểu được thế nào là liếc mắt đưa tình. Phát hiện này khiến nàng vừa ngượng ngùng lại vừa thấy ngọt ngào —— nàng nhìn vào mắt chàng, thấy trong ấy là tình ý dịu dàng mà chàng dành cho nàng. Ánh mắt chàng luôn khiến nàng cảm thấy như mình bị ngoắc bởi móc câu, cuốn mình trong sợi chỉ. Tình ý của chàng càng khiến nàng thấy trái tim mình tựa được bao trong mật ngọt, tẩm trong chè ấm. Thân thể nàng như được bọc trong lớp vỏ đường, hoặc đã biến thành một viên kẹo đường từ bên trong, ngọt ngào biết bao, hạnh phúc quá đỗi, như thể sắp tan ra vậy.
Chàng luôn có thể khiến nàng mất hết sức lực.
Chàng “xấu xa” như thế, mà lại tốt đẹp nhường vậy.
Chàng nói chàng muốn để nàng thấy lợi ích khi lấy chàng làm chồng, muốn đưa nàng đi ngắm nhìn những phong cảnh mà nàng chưa từng được ghé xem khi còn ở nơi khuê các. Chàng sẽ đưa nàng đi Giang Nam, đi Tây Thục, nhưng điều chàng muốn làm nhất bây giờ là đưa nàng đi thưởng ngoạn kinh thành trước đã.
Hội hoa Thất Tịch.
Hội hoa Thất Tịch trong kinh thành náo nhiệt chẳng kém gì ngày tết Nguyên Tiêu. Nhưng dù là Nguyên Tiêu hay Thất Tịch, thì Đào Trĩ đều chưa được ra phố xá thăm thú bao giờ. Ở nhà chỉ có mình nàng là thân con gái, bản thân nàng lại nhút nhát trời sinh, vả lại mỗi dịp náo nhiệt hội hè thường có mấy tin tức không hay. Mỗi lần tới mùa các cô gái có thể quang minh chính đại ra ngoài đi chơi, nàng luôn hi vọng để rồi lại thất vọng.
Nhưng năm nay, đã có người đưa nàng ra ngoài rồi. Chàng sẽ ở bên cạnh nàng, nắm tay nàng.
Hiện giờ nàng chỉ đang từ tốn chờ mong và hân hoan thôi.
Đào Trĩ nhẹ nhàng nắm chặt bàn tay to lớn đang bao lấy tay mình, nhận lại một nụ cười dịu dàng. Nàng cảm thấy an tâm, họ sẽ còn đi ngắm đèn cùng nhau rất nhiều rất nhiều năm nữa.
Nhận thấy bước chân của người bên cạnh có vẻ nhẹ nhàng hơn, Cù Tiên nghiêng đầu, mỉm cười nhìn vẻ mặt hưng phấn và tò mò của Chi Chi. Con đường ngập đèn sáng như ban ngày, chàng có thể thấy những sợi lông tơ rất nhỏ trên gò má nàng. Nàng là vợ chàng, cũng là cô gái nhỏ của chàng.
Dường như nhận ra ánh mắt chàng, Đào Trĩ quay đầu, đôi mắt ẩn chứa vẻ nghi hoặc, biểu cảm linh động kèm chút nghịch ngợm. Chàng không khỏi bật cười đượm vẻ trẻ con, “Nào, chúng ta đi thả đèn thôi!”
Đào Trĩ đang sửng sốt thì bỗng bị chàng kéo tay chạy chậm. Lướt qua đám đông ồn ã, ai nấy đều tươi cười, hân hoan trong câu chuyện của chính mình. Hai người họ cũng nên vui niềm vui riêng!
Tới bờ sông, nàng chủ động mở miệng lần đầu, “Chúng ta loại thả đèn gì ạ?”
Cù Tiên yên lặng nhìn nàng, mừng vui ra mặt. Lúc Đào Trĩ thẹn thùng cúi đầu dẫn chàng tới trước sạp, nét cười bên khóe môi chàng càng đượm hơn, “Chọn loại đèn gì đương nhiên là tùy ở nàng rồi. Bởi vì, nàng chọn đèn gì cũng đẹp, ta đều ưng cả.”
Đào Trĩ liếc chàng, lại ngượng chẳng dám nhìn thẳng vào chàng. Nàng để mắt tới sạp hàng bày đầy đèn hoa các loại, lí nhí nói một câu, “Vậy ư?”
Câu trả lời của chàng vang bên tai nàng, tràn trề kiên định, “Tất nhiên là vậy rồi.”
Đào Trĩ quay đầu, bị ai kia thơm trộm một cái lên gò má, nàng không nhịn nổi lườm chàng một cái. Nhưng nào ngờ mặt ai đấy lại dày như tường thành, chàng còn cười lanh lảnh, “Chúng ta cùng xem có loại đèn gì nào.”
Đêm Hè, sóng gợn lăn tăn, đốm lửa lập lòe trên sông. Rất nhiều người đã thả đèn xong, số đèn nhiều nhất trong đó tất nhiên là đèn hoa sen hợp tình hợp cảnh nhất. Cũng có những cô nương khéo tay, tự khắc trái cây, ví dụ như đèn dưa hấu chạm rỗng, khắc những bức tranh mẫu đơn nở rộ liên miên, độc đáo xinh đẹp.
Chiếc đèn mà Đào Trĩ chọn, cuối cùng vẫn là loại đèn hoa sen như đại chúng. Cù Tiên đi cùng nàng, để nàng tự thả đèn vào lòng sông.
Đào Trĩ nhìn theo hoa đăng xoay trong sóng nước, dần trôi về phương xa, thi thoảng lại đụng vào đèn hoa đăng khác, lắc lư rồi dạt theo hướng mình.
“Chẳng rõ chúng sẽ trôi đến đâu nhỉ.”
Ngọn đèn trên cao xòa bóng trong mắt nàng, trong trẻo sáng ngời. Trái tim Cù Tiên mềm nhũn, chàng nhẹ nhàng kéo nàng lại. Để nàng không hoa mắt tê chân, chàng đỡ nàng vận động chân nhẹ nhàng, “Dù nó đến nơi nào, thì ta mãi mãi bên cạnh nàng, nàng cũng mãi mãi bên cạnh ta, chẳng phải thế sao?”
Đào Trĩ đón nhận ánh mắt của chàng, một ánh mắt sáng ngời và chân thành, nàng nghiêm túc gật đầu.
Chàng nở nụ cười mê người với nàng, “Nàng muốn rước đèn không?”
“Hôm nay cũng có thể rước đèn dạo phố ạ?” Nàng không hiểu lắm.
“Cứ vui là được, chỉ cần vui vẻ, thì rước đèn cũng có sao đâu. Nàng có muốn một chiếc đèn do tự tay mình vẽ không?” Chàng đã nhận ra nàng không ưng chiếc đèn mà mình chọn lắm.
Làm sao nàng chống cự nổi sự rù quyến mà chàng đã cẩn thận bày bố riêng cho nàng? Chiếc đèn đơn sắc nay có thêm nét đan thanh của hai người.
(Đan thanh: từ cổ chỉ tranh vẽ. Đan là màu đỏ, Thanh là màu xanh, chỉ chất màu, hội họa nói chung.)
Khi dạo qua phố lần nữa, một bàn tay nàng được chàng nắm, tay kia cầm chiếc đèn rung rinh. Thân đèn nhẹ nhàng xoay tròn theo nhịp bước, một mặt là hoa lê thanh nhã, mặt kia là hoa đào diễm lệ.
Người từ đằng đối diện đông dần, Đào Trĩ được Cù Tiên che chở cẩn thận, cũng không cảm giác thấy mình va chạm phải ai. Nàng quan sát đám đông, phái nam nhiều, nhưng phái nữ lại càng đông hơn. Những cô gái này có vẻ đều rất bạo gan, nhìn đám đàn ông đi qua mình chằm chằm, thoải mái cười đùa nói chuyện với người đi cùng. Những khuôn miệng cười như hoa đương nở, người ngắm cũng thấy lòng mình vui hơn.
Có điều hình như có người liếc về phía mình. Họ ngắm đèn ư? Hay là ngắm mình? Hoặc giả, là ngắm chàng nhỉ?
Đào Trĩ ngẩng đầu nhìn Cù Tiên, sống mũi cao thẳng chia cắt sáng tối, đường nét rõ ràng. Nàng lại ý thức được rõ ràng lần nữa, chàng Thám Hoa Cù Thanh Nhượng phu quân của nàng, là một kẻ xứng danh người đẹp có một không hai.
(Người đẹp có một không hai: Gốc là vế đầu trong câu: “Lang diễm độc tuyệt, thế vô kỳ thất” trong Nhạc phủ thi tập, quyển 47.)
Cù Tiên tất nhiên cũng sẽ không bỏ lỡ cơ hội hưởng thụ ánh mắt ngưỡng mộ của Chi Chi, mặt chàng vẫn điềm nhiên như không, nhưng trong dạ lại thấy hơi lâng lâng. “Trước kia chàng đã đến hội hoa rồi đúng không?” Tiếng hỏi khe khẽ vọng lại bên tai, chàng thuận miệng đáp phải.
Câu hỏi tiếp theo làm chàng ngẩn ngơ rồi chợt định thần, sau đấy là mừng như điên. Chàng nghe thấy Chi Chi của chàng hỏi chàng, “Nghe nói, hội hoa Thất Tịch sẽ có tiết mục các cô gái tặng hoa đó. Chàng, chàng có từng nhận được hoa không…”
Dù câu đằng sau bé xíu tới độ gần như không thể nghe thấy, nhưng chàng vẫn nghe được tiếng nàng rồi. Chàng siết thật chặt bàn tay mình đang nắm, bước chậm cao giọng, “Tuy nhiều đẹp đẽ thướt tha, Chẳng hề lưu luyến lòng ta chút tình.” Đoạn thở dài, “Người con gái mà ta khao khát chỉ vừa xuất hiện hôm nay. Chẳng hay nàng ấy có thương tiếc công ta chờ đợi bao năm tháng, cảm thấy dung mạo ta vừa mắt, tặng ta một nhành hoa chăng?”
Tuy nhiều đẹp đẽ thướt tha, Chẳng hề lưu luyến lòng ta chút tình: Hai câu trên trong bài “Xuất kỳ đông môn 1” thuộc Kinh Thi của Khổng Tử. Bản gốc: “Tuy tắc như vân, Phỉ ngã tư tồn.” Bản dịch trên là của Tạ Quang Phát. Link đọc và xem giải nghĩa, dịch thơ
Nói xong, chàng dừng lại trước một quầy hoa, vừa chờ mong vừa thấp thỏm nhìn về phía Đào Trĩ.
Chiếc đèn trong tay nàng đã bị chàng cầm mất từ lúc nào chẳng hay, một cành hoa thơm nồng nàn vừa giống tường vi vừa như nguyệt quý được nhét vào tay nàng, giọng điệu ân cần của cô bé bán hoa vang lên bên tai nàng, “Nương tử mua một cành hoa đi!”
Nàng đỏ mặt, cúi đầu, tay lại giấu sau lưng, lặng lẽ bẻ bớt cành thừa, “Chàng, chàng cúi đầu xuống đi.”
Cù Tiên nghe theo lời nàng, phần tóc bên thái dương đột nhiên nặng hơn. Ai kia đã cài vào đó một đóa hoa màu đỏ hơi lòe loẹt nhưng cũng muôn phần diễm lệ.
Cù Tiên không khỏi bật cười to.
Đào Trĩ không thấy dáng vẻ hơi ngốc nghếch của chàng. Nhưng nụ cười của chàng, và cả ánh sao lấp lánh sáng rọi trong mắt chàng, lại không khỏi hiện lên trước mắt, quanh quẩn trong lòng nàng.
Cù Thanh Nhượng còn đẹp hơn cả hoa, người chồng tuyệt thế vô song của nàng.