[CAO H] Dụng Tâm Của Chàng

Chương 3: Chap 3: Bức Họa Hoan Ái

Trước Sau

break

Mỗi lần ngủ, Đào Trĩ thường hay bị lạnh, đêm nào cũng phải đổi bình nước nóng vài lần nàng mới có thể ngon giấc được. Lần này nàng không nhớ mình có thức giấc lúc nửa đêm để đổi bình nước nóng không, nhưng quanh thân lại nóng hầm hập, quả thực vô cùng thoải mái. Đã lâu lắm rồi nàng không được ngủ một giấc ngon lành thế này.

Nàng thì thích chí, chứ Cù Tiên lại chỉ đành cười khổ. Chàng vốn hỏa vượng, bị thân thể mềm mại ấy cọ vào, chỗ bên dưới đã ngóc đầu dậy, ấn lên vùng bụng thon trắng mềm.

Mái đầu nhỏ đang tựa trên ngực chàng lăn lộn mấy lần. Nàng lẩm bẩm, có vẻ không được thoải mái lắm, còn duỗi tay khảy cái thứ cộm người kia ra. Cù Tiên đành lặng im thin thít, cử động người theo động tác của nàng, cũng thư thái hơn chút đỉnh. Nào ngờ còn chưa tới đâu, nàng đã tỉnh lại rồi. Thấy hai người trần truồng dính sát vào nhau, còn ngủ hết đêm ròng như thế, nàng không khỏi kinh hãi kêu lên.

Cù Tiên vờ như bị nàng đánh thức, “Kìa, nương tử dậy rồi đấy ư?”

Đào Trĩ vốn đã rất thích giọng chàng, chất giọng còn ngái ngủ ấy càng khiến người ta say đắm mê tơi. Đào Trĩ hơi xây xẩm. Cù Tiên thừa dịp trộm hương, đợi cô ngốc dậy rồi chàng mới dịu dàng hỏi: “Nương tử có muốn nghỉ ngơi thêm không? Ngủ thêm chút nữa cũng chẳng sao đâu mà.”

Cha mẹ Cù Tiên mất sớm, người trong dòng tộc lạnh nhạt với chàng. Chàng được nô bộc già nuôi từ bé, nên hôm nay không phải làm lễ nhận người thân. Đào Trĩ biết chuyện ấy, lòng hẵng còn lưu luyến chăn ấm đệm êm, hiềm nỗi nàng không muốn để mình trần chung chăn với chàng, nàng luôn cảm thấy vớ vẩn lại cọ xát ra gì đấy, nên muốn dậy luôn.

Cù Tiên chẳng nỡ cho nàng dậy, nhưng cũng không phản đối. Ngược lại, chàng còn ân cần đưa áo quần cho Đào Trĩ, khiến Đào Trĩ hoảng hốt không thôi, “Chuyện này, chuyện này không hợp thể thống đâu ạ!”

“Chuyện trong phòng của vợ chồng mình, người ngoài nhìn không thấy quản không được, có gì mà không hợp thể thống!” Cù Tiên phản bác ngay.

Đào Trĩ lén liếc chàng, hình như nàng đã hiểu chàng hơn một chút. Nói thật, những việc chàng làm tối qua đã không hợp thể thống rồi. Nàng chưa bao giờ nghĩ rằng chàng lại là kiểu người… hơi… giả vờ đứng đắn thế này. Tuy vậy, hình như chàng cũng thú vị đó. Nàng thì nhàm chán lắm, chỉ mong chàng đừng ghét bỏ nàng thôi. Nàng cũng muốn thay đổi mà.

Họ gọi kẻ dưới vào hầu hạ rửa mặt. Có bà vυ" tới lấy khăn trinh tiết, cười nói chúc mừng hai người. Đào Trĩ không khỏi nhìn về phía Cù Tiên, nàng còn nhớ như in mẹ có dặn nàng phải lót khăn dưới người. Nhưng tối hôm qua, chuyện họ làm đã gọi là ân ái phòng the rồi sao? Nàng không nhớ mình có chảy máu, ngược lại… Mặt nàng đỏ lên, còn Cù Tiên lại làm như chẳng có chuyện gì. Sau khi rửa mặt chải đầu xong xuôi, chàng bèn kéo tay nàng ngồi xuống bàn dùng bữa, ngồi rồi cũng không buông tay nàng ra.

Đám hầu gái mang cơm lên thấy họ như thế, lúc lui ra đều không nhịn được cười. Nàng kéo kéo, nhưng không giật được tay mình ra. Nàng đành kệ cho chàng nắm, may mà tới lúc sắp ăn cơm, chàng còn chịu bỏ tay ra.

Bánh cuộn chỉ bạc, cháo táo đỏ bách hợp, thêm cả mấy món ăn kèm tươi ngon thanh đạm, y như hồi còn ở nhà. Đào Trĩ ngẩn người, không biết có phải đây là ý của hầu gái mình mang theo từ nhà không, hay là xưa giờ chàng toàn dùng bữa sáng thế này. Mới nghĩ tới đây, Cù Tiên đã gắp bánh cuộn chỉ bạc, múc cháo cho nàng. Đây đúng là chuyện nàng đang định làm. Cô hầu đứng bên cạnh hơi kinh ngạc, Đào Trĩ tính đứng dậy, thì lại bị Cù Tiên ấn xuống. “Vội vã làm gì, hai ta ai tiện thì người đó chia thức ăn thôi. Chỉ có hai chúng mình, quy củ nhiều mà làm chi. Ta cứ ngồi xuống ăn một bữa ngon lành vẫn hơn. E là nàng đã đói lắm rồi phải không?”

(Bánh cuộn chỉ bạc: là một món bánh đặc sản của vùng Thiên Tân, Bắc Kinh. Quảng Đông, HongKong, Macao cũng hay có món này. Cách làm món này là kéo bột thành sợi mỏng như mì sợi, cuộn lại, quét một lớp dầu bóng, nên trông như như chỉ bạc. Món bánh này sẽ được chưng, có màu trắng, sau đấy nó có thể được nướng hoặc chiên.)

 

Khi nói đến câu cuối cùng, Cù Tiên ghé sát lại bên tai Đào Trĩ. Không ngoài dự đoán, chàng thấy đôi tai xinh xẻo đẹp như ngọc tạc của nàng nhuộm một lớp hồng.

Cù Tiên kìm niềm khao khát nếm thử nó xuống, cuối cùng không nói mấy câu giựt gân nữa. Những món ăn khoái khẩu xưa giờ của nàng, người chồng mới cưới dịu dàng săn sóc, Đào Trĩ cảm thấy trái tim mình tựa như món cháo bách hợp táo đỏ vừa ăn, ngọt ngào ướt át.

Xong bữa cơm, Cù Tiên và Đào Trĩ đến từ đường dâng hương tổ tiên, cũng coi như bái kiến cha mẹ. Đào Trĩ dâng lên giày vớ mà nàng đã chuẩn bị sẵn, còn Cù Tiên thì đeo cho Đào Trĩ một đôi vòng tay bằng ngọc trắng —— di vật mà mẹ chàng để lại cho vợ chàng, nay chàng tặng nó cho nàng.

Giờ trưa đã đến từ lúc nào chẳng hay. Sau khi đưa Đào Trĩ về phòng, ăn xong bữa trưa, Cù Tiên biết điều lui về thư phòng đọc sách —— cũng phải để chút thời gian và không gian cho nàng dâu nhỏ nhà mình chứ.

Đào Trĩ thấy chàng đi về hướng thư phòng thì bất giác thở hắt ra. Nàng ngồi ngẩn ngơ trước bàn, cô hầu cả Thải Vi mang chè điểm tâm lên cho nàng. Đào Trĩ bỏ một miếng điểm tâm màu xanh non trông rất ngon mắt vào miệng, cảm nhận được hương trà thoang thoảng trên đầu lưỡi—— hóa ra là điểm tâm làm từ lá trà. Nàng hảo ngọt, mê ăn uống, cũng thích tìm hiểu về đồ ăn. Nàng cũng từng thử điểm tâm làm bằng lá trà rồi, nhưng không vừa miệng bằng món này. Nghĩ đến thức chè đêm qua và bữa ăn sáng nay, Đào Trĩ mở miệng hỏi Thải Vi: “Cơm canh tối qua và sáng nay là do người phủ mình làm đó ư?”

Thấy Đào Trĩ hỏi đến vấn đề này, Thải Vi ngập ngừng mãi rồi mới nói nổi nên câu, con bé vốn là một đứa có tính nôn nóng, “Cô nương, đấy không phải do người hầu nhà ta mang đến nấu đâu, toàn là tay nghề của nữ đầu bếp trong phủ Cô gia đó! Bọn em cũng thấy kỳ, họ toàn mang mấy món khoái khẩu của cô nương lên thôi, bọn em còn chưa kịp thông báo cô nương thích ăn gì mà! Cô nương, e là Cô gia cũng có khẩu vị giống cô đó, cô nói xem, đây có phải là duyên phận không ạ?”

Thải Vi đã bầu bạn với Đào Trĩ từ nhỏ đến lớn, khi nói chuyện với Đào Trĩ, có lúc con bé hơi suồng sã. Đào Trĩ vốn lành tính, cũng chẳng bực bội với nó. Lúc nghe câu trêu ghẹo cuối cùng của con bé, nàng dịu dàng mắng nó: “Làm càn.” Nhưng gò má đã hây hây, làm sao chính nàng lại không cảm thấy đấy là duyên phận được?

Thải Vi cười hì hì, không nhiều lời thêm nữa. Đào Trĩ sờ lên gò má nóng rần của mình, vỗ nhẹ, cũng thôi nghĩ miên man. Nàng kêu Thải Vi gọi người vào sắp xếp đồ đạc. Về sau nàng sẽ sống tại nơi này.

“Cô nương, cái tráp này đựng gì thế? Cô muốn để nó ở đâu ạ?” Thải Vi ôm một chiếc hộp gỗ tinh xảo tới hỏi, Đào Trĩ nhìn nó thì ngẩn ra. Đêm hôm kia mẹ đã cho nàng chiếc hộp này. Nghĩ đến chuyện tối qua, nàng cắn môi, “Cứ bỏ đấy cho ta, ta còn dùng đến nó sau.”

“Vâng,” Thải Vi chưa nhận ra sự lạ, “Vậy em đặt nó lên bàn trang điểm cho cô nương, để cô nương tiện dùng ạ.”

Ngẫm tới chuyện này, Đào Trĩ lại hơi hoảng hốt, lúc Cù Tiên sang gọi nàng, nàng càng hoảng sợ hơn. Cù Tiên thấy nàng như thế thì cũng hết hồn, nghi là có chuyện gì không ổn. Về sau định thần lại, hóa ra cô ngốc này lại ngẩn người, đúng là quan tâm ai quá thì hay nghĩ linh tinh. Vụ sợ bóng sợ gió của hai người dừng lại tại đây, Đào Trĩ vốn cảm thấy hơi ngượng ngùng xấu hổ, nhưng chẳng hiểu sao lại thấy ngọt ngào trong tim —— tay nghề của đầu bếp trong phủ nhà chàng đúng là lợi hại thật. Nàng không khỏi nhìn lén chàng, bỗng chạm phải đôi mắt hấp háy ý cười ấy. Cù Tiên kéo tay nàng, “Nào, ta đưa nương tử đi gặp quản sự.”

Từ khi cha mẹ Cù Tiên qua đời, nhà họ Cù hơi xuống dốc. Cù Tiên được người nô bộc già Cù Ân nâng đỡ mà lớn. Chàng vừa học hành vừa tính kế sinh nhai. Suy cho rốt, gia cảnh nhà chàng không bằng được trước kia, hơn nữa chủ cái nhà này chỉ còn mình chàng, cộng hết tôi tớ mới được mười mấy người. Nhờ mấy cô hầu gái và hai phòng người ở mà Đào Trĩ mang tới khi được gả qua đây, trong phủ mới náo nhiệt hơn chút ít.

Gọi là đi gặp người ở, nhưng đến nơi cũng chỉ có ba người. Tổng quản là Cù Ân, Cù Tiên coi cụ như trưởng bối. Đào Trĩ nghe giọng điệu của chàng, thấy ông lão người hầu tóc hoa râm kia, thì đứng dậy vái chào cụ. Cù Ân vội lùi xuống không nhận. Tuổi tác cụ đã cao, dần lực bất tòng tâm với chuyện quản lý nhà cửa. Cậu Cù An dưới trướng cụ chính là người thứ hai mà Đào Trĩ phải gặp. Cù An cùng lớn lên với Cù Tiên, là tổng quản đời kế tiếp. Chàng ta thoạt trông có vẻ chín chắn ít lời, sau khi bước lên chào Đào Trĩ thì lùi về đằng sau Cù Ân.

Người nàng gặp thứ ba là bà vυ" của Cù Tiên. Sau khi ông bà chủ nhà họ Cù qua đời, phủ họ Cù đã suy tàn đến độ chẳng còn chia viện ngoài viện trong nữa, bà bèn lo liệu sinh hoạt hằng ngày cho Cù Tiên, có thể coi là quản lý trưởng nội viện. Bà vốn là thị tỳ của Cù phu nhân, thành thật đảm đang. Chồng bà họ Trần, nay người trong phủ đều gọi bà là vυ" Trần. Con bà chết trẻ, nên bà đã dốc hết tâm huyết chăm sóc Cù Tiên. Hiện giờ, Cù Tiên có công danh, cũng đã thành gia, bà nhìn đôi lứa xứng đôi nắm tay nhau đứng đó, không khỏi mỉm cười lau nước mắt.

Những thị tỳ mà Đào phu nhân đã tuyển cho Đào Trĩ đều là đám đắc lực. Bây giờ trong phủ chưa có nhiều việc, họ và vυ" Trần cùng xử lý, Đào Trĩ khỏi cần nhọc lòng nữa. Cù Ân đã biết tình hình bên Đào Trĩ từ trước, nên không nói gì nhiều nhặn. Sau khi gặp những người cần gặp, Cù tiên dẫn Đào Trĩ đi dạo trong vườn.

Chàng là đấng mày râu, không mặn mà gì hoa cỏ. Dẫu chàng cũng thích phong nhã, nhưng vì tiền đồ nên cũng kệ lá hoa. Tuy có người chăm vén khu vườn, nhưng chung quy lại vẫn chẳng bì được với cảnh xưa. Cù Tiên còn nhớ như in trong kiếp trước, vào đêm tân hôn, chàng làm chuyện nam nữ như trong nghi lễ, nhưng lại khiến nàng dâu nhỏ của mình hoảng sợ. Nàng khiếp hãi chàng không thôi, mấy năm ròng hai người đều kính nhau như băng. Nàng không vượt qua được nỗi sợ, nên càng không chăm sóc đình viện gì cả. Tận đến lúc chàng cuối cùng cũng mở được cửa lòng nàng, hai vợ chồng thắm thiết tình nồng, thì nàng mới bằng lòng mở lối. Cũng phải tới lúc đó chàng mới biết, người vợ xinh đẹp của mình yêu kiều như hoa, và còn rất hiểu hoa nữa. Khu vườn chàng thiết kế, hoa cỏ nàng vun vén, cảnh đẹp vườn nhà họ Cù, khắp kinh thành ai ai cũng biết.

Kiếp này đôi mình chung lối từ đầu, có lẽ khu vườn Cù của họ sẽ sớm ra đời thôi chăng?

Cù Tiên chỉ vào vườn hoa, nói với Đào Trĩ: “Ngày mẹ ta còn tại thế, khắp vườn cây cối hoa cỏ tốt tươi, bốn mùa đẹp như tranh vẽ. Tiếc thay mấy năm nay lại hoang phế. Hiện giờ ta không còn bận rộn thi thố, thường ngày cũng ham mấy trò đá cảnh vườn tược. Nghe anh vợ nói nàng trồng hoa mát tay, ngày sau xin phiền nương tử tu chỉnh nó cùng ta được không?”

Đào Trĩ thích vườn tược, nhìn đống cây cỏ hoa lá hỗn tạp trong vườn mà thấy đau lòng. Nàng là người yêu hoa, thấy cây phong lan bị vùi trong đống cỏ dại thì không nhịn nổi bước tới dịch nó đi. Nghe lời ấy của Cù Tiên, nàng vô cùng vui sướиɠ gật đầu, thậm chí thái độ còn có phần hoạt bát. Nàng không biết hai người còn có sở thích chung này nữa.

Đào Trĩ muốn dịch hoa, nhưng hôm nay lại không làm được. Mắt thấy đã tới giờ dùng bữa tối, Cù Tiên vờ như không thấy nàng dâu nhỏ kế mình tỏ vẻ không cần ăn cũng được, dắt nàng về thẳng phòng.

Đào Trĩ an ủi bản thân không cần gấp gáp làm chi. Hết bữa, nàng vốn tưởng Cù Tiên sẽ lại tới thư phòng, nào ngờ Cù Tiên dạo bước đến trước bàn trang điểm, chẳng hiểu chàng sờ soạng vào đâu mà cái tráp Thải Vi để đó đột nhiên bật mở, một cuộn tranh lụa lăn ra ngoài.

Đào Trĩ còn chưa kịp phản ứng, Cù Tiên đã cầm quyển lụa lên, “Ồ, tác phẩm của đại gia nào nằm trong chiếc hộp của nương tử đây, có phiền để ta chiêm ngưỡng chút chăng?”

Tuy Đào Trĩ không biết rốt cuộc có thứ gì trong quyển lụa ấy, nhưng trực giác mách bảo nàng không nên để Cù Tiên mở ra. Có điều nàng chỉ đỏ mặt lúng túng không biết lên tiếng thế nào, Cù Tiên đã cởi dây buộc trước, “Nương tử đã không phản đối, vậy ta đây xin mở ra xem.”

Đào Trĩ cúi đầu, không muốn thấy phản ứng của chàng. Ai ngờ mãi lâu sau vẫn không có tiếng động gì, nàng đang định ngẩng đầu xem thử, thì một bàn tay to lớn nóng như lửa đã phủ lên tay nàng.

Cù Tiên kéo ai kia dậy, vừa cất bước về hướng giường, vừa thủ thỉ dụ khị: “Trên cuộn tranh của nương tử có vấn đề thứ ba mà ngày hôm qua ta còn chưa hỏi, có vẻ ta đã có lời giải đáp rồi. Nương tử ở nhà cũng từng đọc hết sách thơ các loại, thông thái vô cùng, xin nhờ nàng giúp ta một tay, nghiên cứu thật kỹ tập tranh này nhé được không?”

Đào Trĩ nghe chàng nói mà ù cả tai, nàng vẫn còn đang ngẫm ngợi câu hỏi thứ ba là gì, câu hỏi thứ ba ở đâu ra, tại sao lại đi lên giường? Thì bỗng nàng thét một tiếng, bị chàng đưa lên giường, thả rèm che xuống

break
Cô Giáo Đừng Chạy
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Thái Tử Tỷ Phu Và Cô Em Vợ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Trò Chơi Ái Tình
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc