Ngày mồng 6 tháng 6, hợp để lấy vợ gả chồng.
Hôm nay, cô út nhà đại học sĩ Đào Mộng Bỉnh của các Văn Hoa sẽ về làm vợ Thám Hoa bảng vàng năm rày.
Đào Trĩ để kệ những kẻ cạnh mình bận rộn tới lui, bản thân nàng chỉ cảm thấy hơi hoang mang. Mình sắp xuất giá rồi sao?
Nàng nhát gan từ nhỏ, luôn luôn rụt rè, yếu ớt đáng thương. Mỗi lần thấy thế, Đào phu nhân lại lấy làm lo lắng. Chi Chi nhà mình rõ ràng vẫn còn trẻ con… Hôm nay là ngày rời các, bà lại thấy con mình ngồi ngẩn ngồi ngơ. Ngẫm đến việc đứa con gái thơ dại quý báu của mình sắp làm vợ nhà người, không biết con rể bên ấy có chở che Chi Chi cẩn thận như nhà mình không, bà lại bất giác ưu tư, giọt lệ ứa mi.
Đào Trĩ thấy mẹ rơi lệ, mới thật sự cảm nhận được rằng mình quả thực sắp phải rời nhà đi lấy chồng. Nỗi hoảng loạn sợ hãi lập tức trào dâng trong lòng nàng, nước mắt cuồn cuộn ướt đôi hàng mi, “Mẹ ơi ~”
Người tốt vía và bà thím trong nhà thấy hai mẹ con khóc lóc như thế, tất nhiên phải khuyên giải an ủi đủ trò. Khó khăn lắm họ mới chặn tiếng khóc lại, tiễn nàng lên kiệu hoa đúng giờ lành. Trái tim Đào Trĩ vẫn thấp thỏm như chú thỏ con, nhảy nhót không ngừng. Ban nãy nàng vừa nghe tiếng chàng đọc thơ khi đón dâu. Khoảng sân ồn ào như thế, mà chất giọng lanh lảnh của chàng lại lọt vào tai nàng vô cùng rõ ràng. Giọng êm lắm, nàng cũng ưng. Liệu chàng ấy trông sẽ thế nào nhỉ? Nàng hơi bực bản thân. Chàng là học trò của cha nàng, mẹ từng khuyên nàng qua nhận mặt, nhưng nàng lại chẳng dám đi… Trách ai bây giờ? Nàng không kìm nổi lòng mình, lại hơi muốn khóc. Nhưng trước đấy bà mối đã bảo, khóc sẽ nhòe phấn son, nên dòng lệ lượn vòng trong hốc mắt một lát, cuối cùng nàng vẫn nén lệ, mắt chỉ hoe hoe.
(Người tốt vía: Toàn phúc nhân: Người toàn phúc, thường là phụ nữ, chỉ trên có cha mẹ, dưới có con có cái, vợ chồng ân ái, anh chị em hòa thuận. Theo tục lệ dân gian, trong lễ cưới, những người như thế sẽ chịu trách nhiệm đón vía cho gia chủ để lấy may.)
Cù Tiên nhấc chiếc khăn voan lên, thấy đôi mắt hoe đỏ như mắt thỏ kia. Nàng sợ hãi rụt rè nhìn chàng, chạm vào mắt chàng thì lại hoảng loạn cụp mi xuống. Đây chính là dung nhan và thần thái mà chàng hằng quen nhưng cũng đã xa cách bấy lâu, nay chàng may mắn được chiêm ngưỡng lại lần nữa. Có lẽ trời cao đang thương kiếp trước chàng chẳng đủ thời giờ ái ân đây. Trời đã ban ơn như thế, há gì lại phụ lòng cao xanh?
Nụ cười nhẹ ôn hòa nho nhã nở trên gương mặt chàng. Đợi khi xong lễ, tới lúc được thoải mái quay về phòng, chàng thấy nàng dâu mới nhút nhát sợ sệt của mình đang luống cuống đứng bên mép giường. Chàng cười khẽ, nhìn nay lại thấy mai sau. Người từng có kinh nghiệm từ trước như chàng lại càng kiên nhẫn với nàng dâu nhỏ nhà mình hơn. Vả lại, vì từng được nếm trái ngọt quả lành, nên thật tình chàng cũng hơi không nén nổi thèm thuồng. Đừng nghiêm túc quá, chớ vội vàng chi, thì thỏ con mới mau mau ngoan ngoãn rơi vào lưới được.
“Cả ngày mệt nhọc, nương tử cũng đói rồi. Buổi tối lại không nên ăn nhiều, ta sai người nấu chè, nàng dùng một ít nhé?”
Đào Trĩ vốn đang vô cùng hoảng loạn, nghe thấy chất giọng còn ôn hòa hơn cả hồi sáng của chàng, tự dưng toàn thân nàng tê dại, mặt cũng nóng rẫy lên, e là đã đỏ lựng rồi. Tay nàng nắm chặt chiếc khăn trong tay áo, hơi ngượng ngùng lí nhí mở miệng: “Mẹ đã mang bánh cho thiếp rồi…” Nói xong nàng lại cảm thấy không ổn lắm, không phải nàng có ý từ chối chàng đâu…
Chàng chợt bừng tỉnh, cười nói: “Cũng đúng, tất nhiên mẹ vợ phải chuẩn bị chu đáo rồi. Tuy vậy, lời ta nói ban nãy cũng chẳng sai. Nương tử ăn thêm một chút cho nhuận hầu, vẫn tốt mà.”
Thấy chàng biểu hiện như thế, Đào Trĩ bỗng an tâm hơn, ngoan ngoãn gật đầu ăn chè. Quả thật nàng cũng hơi khát. Sau lễ hợp cẩn, tuy có uống một ít trà, nhưng chung quy vẫn không bằng món chè mà nàng thích nhất… Món chè này còn có vị y như bà đầu bếp nhà nàng hầm, đúng khẩu vị của nàng. Nàng lặng lẽ ngước lên, thấy chàng cũng đang nghiêm túc ăn một bát. Trái tim nàng dường như cũng thấm đượm hương chè, vị ngọt bất chợt trào dâng. Đây có lẽ là duyên phận giữa hai người đó! Mặt nàng không khỏi ửng hồng thêm chút nữa.
Cù Tiên đã quen với vị chè từ lâu vì học theo nàng. Tuy rằng cử chỉ của chàng nho nhã, nhưng dầu gì vẫn là đấng nam nhi, chẳng mấy chốc chàng đã dùng hết chè trong chiếc bát sứ nhỏ tinh xảo. Thấy mặt nàng thêm phần ửng hồng, chàng nghĩ một thoáng là biết ngay tâm tư của nàng dâu nhỏ nhà mình. Hôm nay chàng vô cùng phấn khởi, nét cười chưa từng tắt. Bây giờ chàng càng chẳng giấu nổi nỗi vui, dịu giọng bảo nàng: “Ta đi tắm gội trước.” Đoạn ấn người đang hoang mang hoảng hốt là nàng xuống, “Sau đấy còn phải phiền nương tử thay quần áo cho ta vậy.”
Rặng mây đỏ rực rỡ nở trên gò má nàng. Mặt Cù Tiên cũng hơi nóng lên. Chàng vốc ít nước lạnh hất lên mặt mình, lấy lại bình tĩnh. Ban nãy chàng kìm lòng không đặng nên có hơi càn rỡ, chẳng biết có khiến nàng sợ không? Lẽ nào quay về thời trẻ nên tính nhẫn nại của mình cũng kém đi? Chàng vừa suy nghĩ miên man, vừa nhanh tay tắm táp, khoác trung y lên, cuối cùng còn thắt đai tử tế rồi mới đi ra ngoài.
(Trung y: lớp áo giữa. Người xưa có nội y: đồ lót trong, trung y: lớp áo giữa, mặc đi ngủ hoặc mặc đệm trong, nɠɵạı y: áo ngoài.)
Đào Trĩ nghe chàng nói thế, tuy có ngượng ngùng, nhưng lại không cảm thấy chàng sỗ sàng. Nỗi hoảng hốt ngại ngùng vừa nén lại ban nãy dường như lại sắp dâng lên. Nàng vuốt ngực, món chè vừa ăn cũng có ít nhiều tác dụng, nàng dần bình tĩnh lại, lặng lẽ ngồi chờ ở mép giường. Nhưng nào ngờ chàng lại đi ra nhanh như thế, nàng vừa ngồi xuống là đã nghe thấy tiếng chàng trở ra. Nàng đứng dậy ngẩng đầu, thấy chàng chỉ mặc trung y. Câu sắp thốt ra chợt nghẹn lại trong lòng, không biết phải cất lời làm sao. Thế này thì thay quần áo kiểu gì đây?
Chàng lại thây kệ nỗi phấp phỏng trong lòng, cứ bước thẳng tới gần, “Nương tử dùng xong chè rồi à? Đúng lúc quá, xin phiền nương tử thay xiêm y cho ta nhé.”
Giọng chàng ẩn chứa ý cười, nàng nghe vậy thì bỗng choáng váng, như thể mê muội, ngoan ngoãn đến gần nghe theo lời chàng. Tới khi tỉnh ra thì rèm đã buông, hai người đều lên giường rồi. Ánh đuốc mừng ngày lành chiếu xuyên qua tấm rèm, mờ ảo mơ hồ, nhưng phần thân trên trần trụi của chàng thì nàng vẫn thấy được! Đào Trĩ ngượng ngùng rụt người lại, rồi chợt muộn màng nhận ra vạt áo của mình đang mở rộng, chiếc yếm đỏ tươi bọc bầu ngực căng đầy đang nhấp nhô lên xuống theo nhịp thở, thế này thì chàng ấy thấy hết rồi còn gì! Thảo nào chàng luôn nhìn mình đăm đăm. Đào Trĩ cuống quít kéo áo lại, mắt hơi ngấn nước. Nhưng một đôi bàn tay to lớn bỗng nhiên giữ tay nàng lại. Gương mặt điển trai mà nàng ngại chẳng dám nhìn kỹ đang ở ngay trước mắt. Nàng hơi ngẩn ngơ ngắm nhìn, đường nét gương mặt chàng đẹp quá…
Tai ngưa ngứa, nàng rụt người lại. Giọng chàng vọng tới ngay sau đó, vô cùng dịu dàng, như thuở nhỏ mẹ dỗ nàng đi vào giấc ngủ, “Nương tử ngoan, có phải mẹ vợ kêu nàng phải nghe lời ta đêm nay không? Hử?”
Đêm qua mẹ cho nàng một quyển sách nhỏ, còn bảo nàng tối nay phải nghe lời phu quân, bản thân nàng cũng có thể tự đọc cuốn sách ấy… Nhưng làm sao chàng lại biết được nhỉ? Đào Trĩ mơ màng ngây ngất, ngoan ngoãn gật đầu. Ở trong lòng, nàng lại thầm ngẫm ngợi về quyển sách nhỏ mà hồi hôm nàng chưa kịp đọc. Giờ sẽ ra sao đây?
Cù Tiên thầm cảm tạ mẹ vợ, chàng nhẹ nhàng cởi xiêm áo của Đào Trĩ ra. Trước đấy nàng đã tắm gội rồi, nên chỉ có một lớp áo ngoài và bộ trung y. Ban nãy, chàng đã được ngắm no mắt hai triền đồi đỏ tươi nhấp nhô, an ủi nỗi mong mỏi trong lòng, nhưng cũng châm lên ngọn lửa trái tim. Miếng vải đỏ tươi xinh xẻo treo trên cơ thể trắng nõn như ngọc, nơi đẫy đà còn chưa tròn trịa hẳn, vòng eo một tay cũng ôm xuể. Thướt tha nhường ấy, nàng dâu nhỏ của chàng, mới đến tuổi cập kê, nhưng đã vô cùng quyến rũ mê người.
(Cập kê: tuổi cài trâm, đủ để lấy chồng ở thời xưa, khoảng 14-15.)
“Hai ta đã nên duyên vợ chồng, ta muốn đôi mình được bày tỏ chân tình, thân mật khắng khít. Nương tử nỡ lòng nào trách ta chăng?”
Giọng chàng thành khẩn như thế, nàng lắc đầu quầy quậy, ý bảo không trách. Chàng lại được đằng chân lân đằng đầu, duỗi tay nới lỏng sợi dây buộc trên cổ nàng. Đôi tay vốn đang vòng quanh ngực của nàng lại càng ôm chặt hơn, “Còn, còn chưa đủ ư?”
Vòng tay siết chặt khiến hai bầu ngực nhô cao thêm. Mắt Cù Tiên tối đi, chàng mở miệng cất giọng tủi thân: “Nửa trên ta lõa lồ, nhưng nương tử hẵng còn manh áo che thân, chẳng lẽ không bất công hay sao?”
Đào Trĩ khẽ hé miệng, cảm thấy lời chàng nói không ổn lắm, nàng muốn phản bác nhưng lại không kiếm ra câu gì. Chàng đã nhẹ nhàng rút chiếc áo lót ra khỏi tay nàng. Ngực chợt lạnh, nàng cúi đầu, món tóc xõa xuống che đi nơi ấy. Chàng lại nhẹ nhàng đẩy nàng nằm xuống giường, giọng đượm vẻ hân hoan: “Còn quần nữa.”
Nàng cảm thấy thân dưới cũng lạnh đi, hai chân không đừng được mà rụt vào nhau. Nàng gắng gượng ngước mắt nói: “Chàng, chàng…”
Chàng lanh lẹ cực kỳ, “Ừ, ta cũng phải cởi quần thì mới công bằng chứ.” Tay đã đặt lên cạp quần, chàng lại nghiêm túc nói với nàng: “Ta đã giúp nương tử, nương tử cũng phải giúp ta mới là hợp nhẽ.”
Nói đoạn, chàng kéo đôi tay đang che ngực của Đào Trĩ ra, đặt bên hông mình, vờ như không thấy hai quả đào rung rinh kia, nghiêm mặt nói: “Nương tử, để tay đây này.”
Đào Trĩ cảm thấy hơi nóng trên người chàng tựa như một cái bếp lò đang nướng chín mình. Chàng ở gần nàng quá, khiến nàng dù muốn khép hàng mi, nhưng lại không nhịn nổi phải lén ngắm thân hình gầy nhưng không yếu khác hẳn với mình kia. Đôi tay cầm quần tụt xuống, ngập ngừng một thoáng rồi mới tiếp tục. Cù Tiên duỗi chân đá quần ra.
Cuối cùng hai người đã thấy nhau trần trụi. Họ ngồi quỳ đối mặt với nhau, Đào Trĩ không dám ngẩng đầu, Cù Tiên ôm nàng vào lòng, da thịt dán sát, họ tiện đà ngã xuống. Đào Trĩ chỉ cảm thấy những nơi áp vào chàng đều nóng nóng cứng cứng, ở bụng còn có thứ gì đó cồm cộm. Nàng muốn lấy nó ra, không ngờ chàng đã dịch người trước.
Nàng nằm ở trên giường, chàng phủ phía trên nàng, đối mặt với nàng. Tóc chàng xòa xuống từ hai bờ vai, giấu mái đầu của họ trong một không gian nho nhỏ. Hơi thở giao hòa, tuy họ không thấy rõ mặt nhau, nhưng lại có thể nghe thấy tiếng thở dồn dập và nhịp tim gấp gáp của ai kia.
Cù Tiên gạt tóc Đào Trĩ ra, để lộ vầng trán và đôi mắt nàng. Chàng cúi người, hôn lên bờ môi hơi mím ấy.