Nàng kêu lên một tiếng, cắn đệm giường dưới thân, vùi đầu trong khuỷu tay mình.
Không ngờ, hắn túm lấy tóc nàng cuốn vào tay vài vòng, ép nàng ngẩng đầu lên, mỉa mai nói: “Ngươi xấu hổ cái gì?”
ŧıểυ Bảo nằm cách nàng chưa đầy một cánh tay, ngủ ngon lành, không hề biết mẫu thân đang bị làm.
Nhi tử nàng ở ngay bên cạnh, nên vô cùng xấu hổ, âʍ ɦộ siết chặt vào, rồi lại phun ra.
Đường vào vốn đã không thông thuận, huyệt đa͙σ khô khốc làm hắn đi vào cũng khó chịu, hắn vừa định dừng lại, nữ tử đã lắc mông, lại phun ra một ngụm nữa.
Hắn giơ lên tay đánh vào mông nàng, dùng sức rất mạnh chỉ tát mười mấy bàn tay, đã đem thịt đánh đến đỏ bừng chuyển sang màu tím, nàng hơi sụp eo, mông phe phẩy muốn trốn sang bên cạnh.
Dường như miệng nàng phải bị căng đến vỡ ra, tuy lần trước ăn qua một lần, nhưng mà cũng không có kinh nghiệm, chỉ ngậm lấy nửa căn của hắn, trong mắt chứa đầy nước mắt.
Tiêu Thừa bóp đôi vυ" thịt của nàng, ấn đầu vào càng sâu.
Âm mao thô cứng chọc ở trên mặt nàng, vừa rát lại đau. Giữa mũi tràn đầy hương vị tanh nồng, miệng bị hắn bịt, không ngừng nuốt nước miếng xuống.
Tay nàng đặt trên đùi hắn, mặt bị đâm cho sinh đau, lại không thể không cố nén.
Nhưng mà, phía sau nàng bỗng nhiên truyền đến tiếng ŧıểυ Bảo: “Nương……”
Cả người Nhậm Khanh Khanh cứng đờ, lòng như đông cứng. Vậy mà nàng bị hài tử nhìn thấy…
Nam tử kéo chăn qua đắp lên người nàng, cười lạnh: “Tỉnh cũng nhanh thật.”
ŧıểυ Bảo mới một tuổi rưỡi, chuyện gì cũng không hiểu, chỉ nhìn mẫu thân mình đang chôn ở giữa chân hắn, cả khuôn mặt đều bị che khuất, không biết đang ăn cái gì.