Nhậm Khanh Khanh gấp đến độ muốn khóc: “Không cần……”
Nàng luôn nói không, nhưng hôm nay lại tốt như vậy, Tiêu Thừa cũng không ép nàng nữa, hắn thở dài, bế người lên, sải bước đến bên giường. Thứ duy nhất còn lại trên giường La Hán là chiếc dây lưng màu xanh của một nữ tử.
Tiêu Thừa đem nàng đặt trên đệm giường, nhìn nàng lăn một vòng, e lệ lấy chăn che lại thân mình.
Hắn bật cười, thong thả ung dung cởi đai áo, lên giường lôi người từ trong chăn ra ngoài.
Xiêm y của nàng tuy vẫn còn trên người nhưng đã xộc xệch, lộ ra một mảng lớn da thịt trắng nõn, mềm mại.
Tiêu Thừa vén váy nàng lên, ngón tay gặp phải chân tâm, sờ soạng một tay đầy nước.
Eo mông hắn hơi hơi đong đưa, dần dần càng cắm càng sâu, rốt cuộc cũng đỉnh vào tận cùng, quy đầu đụng phải huyệt tâm, lại ma sát kéo theo một dòng dâm dịch ra ngoài.
Cho đến hai viên tinh hoàn cực đại đụng vào trên người nàng, phát ra tiếng vang “Bạch bạch”.
“Aaa!” Mắt nàng đỏ hồng, huyệt tâm phát ngứa, lại có dòng nước nhỏ phun ra.
“Đau?” Bàn tay hắn đi xuống sờ sờ chân tâm, kẹp lấy hai cánh hoa thịt đùa bỡn.
Động tác Tiêu Thừa chậm lại, lại bắt đầu cọ xát trong nàng, trên thân gậy nhô gân cù kết thịt sát vào trên thành thịt mềm, dường như ấn ra dấu vết.
Hắn bên trong lúc nhanh lúc chậm, thấy âm thanh nàng lớn liền nhẹ động, phảng phất là vì chiếu cố nàng, lại làm cho tâm huyệt phát ngứa, đôi mắt thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm vào hắn.
Tiêu Thừa hôn hôn nàng, săn sóc dò hỏi: “Muốn nhanh lên, hay là chậm một chút?”
Xưa nay nàng thẹn thùng, càng không thể trả lời hắn. Chỉ là đôi tay nắm chặt hắn hơn, mang theo ám chỉ.
Hắn hừ cười một tiếng, nhéo núm vυ" nàng, mông dần dần dùng sức va chạm nhanh hơn.
Thúc mở nơi đó không dễ dàng, nàng lại đau, hắn không muốn thấy nàng khóc.
Mắt Nhậm Khanh Khanh nửa nhắm nửa mở, miệng nhỏ hơi mở ra thở gấp, cảm giác được hắn yêu thương hôn bên tai nàng, không khỏi hoảng hốt, dường như đang về tới huyện Hà, vậy mà lại gọi một tiếng: “Tồn Phong……”