Đầu lưỡi của hắn bao bọc nàng, ở bên trên đánh vòng liếʍ mυ"ŧ, hút hết nước miếng trong miệng.
Đầu ngón tay hắn nhợt nhạt chọc vào huyệt động , thịt non lập tức gấp không chờ nổi vây quanh,rất ấm áp.
Nữ tử trong ngực ngẩng đầu, bị bắt tiếp nhận hắn, lông mi run lên, rung rung, sợ hãi làm người ta thương tiếc.
Hắn rời ra một khoảng, chóp mũi chống vào chóp mũi, nói: “Đưa đầu lưỡi ra.”
Tay Nhậm Khanh Khanh nắm thật chặt, tựa như mình tự sa ngã, thuận theo đưa đầu lưỡi ra.
Hắn vừa lòng nuốt vào trong miệng, hàm răng nhẹ nhàng ma sát, kiên nhẫn liếʍ láp nàng.
Dịu dàng như vậy nào còn có thô bạo như trước nữa, tâm của Nhậm Khanh Khanh đều bị lừa đi, mắt khẽ mở ra, nhìn thấy hắn dịu dàng hôn đến chuyên chú, lại vội vàng nhắm mắt lại.
Ngón tay hắn đã đâm vào một nửa, trong huyệt phía sau tiếp trước mà hút lấy hắn, hi vọng càng ngày càng sâu.
Chỉ là hắn muốn nàng cảm nhận như vậy, nên chỉ duỗi có hai đốt như vậy.
“Ưm ……” Nhậm Khanh Khanh khó nhịn kêu một tiếng, chỉ cảm thấy sữa đã thấm ướt trong yếm.
Lúc này Tiêu Thừa mới cả cây đi vào, chậm rãi thọc vào rút ra nhanh hơn.
Chỉ là từ trước đến nay nàng đều xấu hổ, tình nguyện nghẹn cũng không chịu nói.
Hắn ngậm đầu lưỡi mυ"ŧ mυ"ŧ, chậm rãi bỏ lỡ môi dán ở khóe miệng nàng, hỏi: “Còn muốn hay không?”
Hai chân Nhậm Khanh Khanh kẹp chặt lấy tay hắn, bên trong dâm dịch càng chảy ra càng nhiều, càng thêm khó nhịn.
Thấy sắc mặt nàng ửng hồng, lại có vài phần thẹn thùng, Tiêu Thừa thương tiếc lại mổ mổ vào môi đã hơi sưng đỏ, nói : “Vậy cho ngươi.”
Ngón tay hắn lại duỗi thêm vào một ngón, hai ngón tay thẳng tiến thẳng ra, tốc độ dần dần nhanh hơn, chọc đến huyệt thịt của nàng tê dại, bọc hắn phát run.
“Ư a……” Hắn lại duỗi thêm vào vào một ngón, ba cây đồng loạt luật động, đem một đôi mắt nhỏ căng lớn, trong lòng bàn tay tất cả đều là dâm dịch.