Nhậm Khanh Khanh khẽ run chân, nàng quay đầu đi, có chút không chịu nổi.
Nam tử cười hừ một tiếng, mu bàn tay nổi đầy gân xanh, bỗng nhiên đem ngón tay giữa cắm vào toàn bộ, chống lại lớp thịt mềm.
Cổ họng nàng phát ra kêu rên, môi bị cắn đến trắng bệch.
Tiêu Thừa thong thả ung dung mà moi móc âm đế, nói: “Ta còn muốn nhìn ngươi có thể nhẫn được bao lâu.”
Ngón giữa của hắn bắt đầu động lên, mang theo huyệt thịt kéo ra bên ngoài, lại cào cào ngứa ngáy giống như xoa xoa ngoài huyệt khẩu, lại lần nữa cắm vào đi.
Huyệt thịt bọc đến càng thêm chặt, dâm dịch cũng tí tách tí tách chảy ra, dính đầy một tay, thậm chí thấm ướt cả ống tay áo hắn.
Đầu óc Nhậm Khanh Khanh ong ong kêu vang, hắn thường vẫn dùng sức trâu, lúc đó nàng còn có thể dùng tiếng khóc che giấu một phần, lúc này hắn như gãi không đúng chỗ ngứa trêu đùa nàng, lại càng làm cho cả người khó nhịn.
ŧıểυ huyệt nàng càng ngày càng mềm, thẳng đến khi hút chặt lấy ngón tay hắn, không cho hắn rút ra, viên âm đế cũng bị hắn véo đến phát vừa to vừa cứng. Hắn ở bên trong đảo đảo, thấy ŧıểυ huyệt khép mở, hiển nhiên là ăn vào không đủ.
Tiêu Thừa đè đè thịt mềm bên trong nàng, quả nhiên nhìn thấy nữ tử cong lưng lên, hai chân kẹp chặt tay hắn.
Làm nàng ba lần, hắn sớm đã thăm dò xong rồi.
Hôm nay hắn cố tình ma sát, biết rõ nàng muốn, lại không cho một lần thoải mái.
Hắn nhẹ nhàng cắm huyệt, bên trong nước dịch đầy đủ, truyền đến âm thanh “lép bép”.
Ngực Nhậm Khanh Khanh phập phồng, vô lực ngã vào trên án kỉ, nhét tay mình vào trong miệng, lấp kín tiếng rêи ɾỉ sắp ra khỏi họng.
Nàng không thể —— từ đầu đến cuối đều do hắn cưỡng bức nàng, nếu nàng kêu rên, thật sự sẽ trở thành kỹ nữ không biết xấu hổ trong tay hắn.
Tiêu Thừa nhìn thấy nữ tử chật vật cắn tay mình, đôi mắt hạnh chứa đầy sương nước, vô cùng bức bối. Hầu kết hắn chuyển động lên xuống, dương căn của hắn đã đứng thẳng lên.