Vương Diệp đi qua đó, lấy khăn lụa lót trên cổ tay nàng, mày nhíu chặt.
Vọng, văn, vấn, thiết, hắn đưa mắt lên muốn nhìn sắc mặt nàng, lại phát hiện chăn đang bọc bị người giãy giụa nên tuột ra một chút, làn da tuyết trắng thoáng qua va vào trong ánh mắt.
Bỗng nhiên Vương Diệp gục đầu xuống, thái dương toát mồ hôi, tim nảy thình thịch.
Tiêu Thừa nhìn bóng đêm bên ngoài, nhàn nhạt hỏi: “Như thế nào?”
Thái y trẻ tuổi lau mồ hôi trên đầu, khom lưng về phía hắn: “Bẩm Hoàng —— chủ tử, chắc nương tử trong ngục bị lạnh, lúc này mới lại sốt cao.”
Thấy hoàng đế cau mày, có chút bất ngờ, lại châm chước nói: “Bệnh như đi kéo tơ, nương tử bệnh tình lặp lại, nếu lại bị cảm lạnh, chỉ sợ vô ích với thân thể.”
Tiêu Thừa nhàn nhạt đáp ứng một lời, xua xua tay bảo hắn lui xuống.
Trong phòng không còn người, lúc này Tiêu Thừa mới đi qua đi ngồi xuống mép giường, đưa mắt nhìn nữ tử đang bị sốt đến mơ màng, biểu cảm khó lường.
Thân thể suy yếu như vậy, xác định không thể lại cho nàng vào ngục.
—
Nhậm Khanh Khanh nhớ muốn gặp ŧıểυ Bảo, ngủ trong mộng cũng không yên ổn.
Bên cạnh có một phụ nhân đứng tuổi, thấy nàng tỉnh lại, lạnh mặt hành lễ:
“Nương tử tỉnh.”
Môi mỏng của phụ nhân mím chặt, tuy gọi là nương tử, nhưng trên mặt lại không có biểu cảm gì.
Trong lòng Nhậm Khanh Khanh sợ hãi, hồn nàng bị phụ nhân này dọa một chút, chỉ niệm tên nhi tử, vẫn đánh bạo mở miệng: “Ta, ŧıểυ Bảo đâu?”
Tiêu Thừa sớm đã phân phó, nếu tỉnh dậy cho nàng gặp hài tử.
Phụ nhân bưng một chén thuốc nước đen tuyền đến, giọng điệu lãnh đạm: “Mời nương tử uống thuốc tránh thai trước.”
Nàng sửng sốt, trong đầu hỗn độn, còn suy nghĩ gì đến thuốc tránh thai.
Phụ nhân kia đã không khách sáo cảnh cáo: “Nương tử vẫn nên chớ có si tâm vọng tưởng, làm cho thỏa đáng.”
Hoàng Thượng có thân phận gì, sao lại để cho một nữ nhân bên ngoài hoài long thai.
Nhậm Khanh Khanh cắn cắn môi, nhận lấy chén thuốc uống một hơi cạn sạch, tất nhiên là nàng không muốn hoài thai với nam tử kia, nàng có ŧıểυ Bảo là đủ rồi.
Phụ nhân còn tưởng rằng phải cảnh cáo nàng một phen, không dự đoán được nàng dễ dàng bảo uống là uống. Sắc mặt bà hòa ái một chút, bưng khay đi ra ngoài, sai nha hoàn đưa ŧıểυ Bảo vào trong.
Trên người ŧıểυ Bảo mặc bộ đồ mới, còn tốt hơn bộ nàng đã vá qua vá lại nhiều lần. Trẻ nhỏ khoẻ mạnh kháu khỉnh, giang hai tay với mẫu thân đã nhiều ngày không thấy, muốn được nàng ôm.
Nhậm Khanh Khanh vội vàng đón lấy, gương mặt dán chặt vào trán đứa bé: “ŧıểυ Bảo……”
ŧıểυ Bảo ôm ôm cổ nàng, ngửi được hương vị quen thuộc của mẫu thân, âm thanh lắp bắp kêu: “Nương.”
Hài tử cách xa nàng lâu như vậy, lúc này mới nhìn thấy, vậy mà còn biết gọi: “Nương”.
Nhậm Khanh Khanh rơi lệ, trả lời, hôn hôn đỉnh đầu con trai.
Phụ nhân kia đứng ở một bên nhìn bọn họ, ánh mắt có chút xúc động, lại quay đi.
Nhậm Khanh Khanh chơi trống cùng ŧıểυ Bảo, ŧıểυ hài tử một tuổi rưỡi lộ hàm răng trắng tinh tế, vỗ vỗ hai bàn tay cười vui.
Nàng cầm khăn lông dịu dàng lau nước miếng từ khóe miệng nhi tử, một bên cầm trống chơi cùng: “Nhìn nương này, có thể tưởng tượng chơi như nào không?”
ŧıểυ Bảo đưa tay lên muốn bắt, ê ê a a, từng tiếng kêu “Nương”.
Tiêu Thừa vào sân, đã nìn thấy cảnh tượng nương cùng nhi tử chơi đùa với nhau. Con ngươi hắn vẫn tối tăm, nhưng thật ra đây là lần đầu tiên hắn thấy nàng cười.