Nàng hoảng hốt rời mắt, quỳ bò về phía trước hai bước.
Nam tử bóp eo nàng, lại đem người kéo về dưới háng, thậm chí đem nàng thúc bò tiến về phía trước: “Lại sợ?”
Nhậm Khanh Khanh không đáp, tóc dài rơi xuống chống đỡ mặt nàng, tâm loạn như ma.
Trong ánh mắt hắn đoạt lấy quá mức đáng sợ, nàng không dám nhìn.
Hắn thúc vào ŧıểυ huyệt của nàng, từng nhịp đụng phải cánh mông tuyết trắng, cho đến lúc đâm ra ấn ký màu đỏ, hắn mới hoãn lại, âm thanh vang lên bên tai: “Quay đầu lại, nhìn ta.”
Tay hắn rất khỏe, dùng lực rất nhiều ở phía dưới, núm vυ" của nàng đau đến tê dại, phía dưới sưng tấy, đau đớn vì bị xâm nhập.
Tiêu Thừa nghe thấy tiếng kêu, hung hăng vỗ mạnh vào mông nàng, nhấc mông cao lên.
Hắn một bên đánh một bên thúc vào, đem nàng đỉnh đến đi phía trước, như sắp đụng vào đầu vách tường trên đầu giường. Mỗi một lần hung hăng đỉnh vào, hắn nắm cổ tay nàng lại kéo vào lòng ngực, lặp đi lặp lại, Nhậm Khanh Khanh hoảng loạn, đầu óc hỗn độn.
Huyệt nàng lại tiết, dâm thủy tưới lên quy đầu của hắn, câu đến hắn cũng muốn bắn ra tới.
Tiêu Thừa cắn chặt răng, đẩy mái tóc toán loạn sau đầu nàng ra, cúi người xuống cắn vào cần cổ trơn bóng của nàng, như sói ngậm lấy cần cổ.
“A!” Nhậm Khanh Khanh đau đến kêu thành tiếng, nhỏ giọng nức nở.
Hắn ta làm sao luon muốn cắn nàng!
Tiêu Thừa tàn nhẫn thúc vài cái vào hoa tâm, hiểu được lúc này thúc không mở được cung khẩu, cũng không ép buộc, bị huyệt thịt non mềm ấm áp của nàng bao bọc, đĩnh vòng eo bắn vào bên trong huyệt động.
Giữa ngục giam âm u, thân thể chồng lên nhau không mảnh vải che thân, hai bộ phận vẫn dính chặt lấy nhau, trong phòng tràn ngập mùi hương hoan ái.
Nhậm Khanh Khanh đã quá mệt, tuy mông vẫn nâng lên nhưng nàng vẫn vùi i mặt vào giường, mệt mỏi nhắm mắt lại. Tiêu Thừa đang định rút tay lại nên vô tình chạm vào mặt nàng, một tay nóng bừng.
Hắn ngừng lại một chút, nhớ đến lần trước làm người này ngất xỉu đi sốt cao cả ngày, lương tâm trỗi dậy nhấc người lên, nâng người nàng lên trên khuỷu tay, dùng tay kia xem xét trán nàng.