Nhậm Khanh Khanh vừa sướиɠ vừa mê sảng, cố nén thẹn thùng, môi run run nói. “Ta, ta là…… Dâm phụ, hu, muốn đại nhân, làm ta ——”
Tiêu Thừa nghe vào trong tai, trên mặt cười như không cười: “Vậy được, đại nhân sẽ thỏa mãn ngươi.”
Hắn giống như đang đóng cọc, tàn nhẫn ra ra vào vào, cắm đến sâu đậm, chỗ mới vừa rồi bị hắn đỉnh qua hoa tâm đều bị đỉnh đến mở to mắt nhỏ, hắn liền ma sát chỗ đó, làm nàng lại trào ra một dòng dịch.
Nàng bị hắn thúc đến hôn mê, lắc đầu kêu: “Không cần, ta bỏ…… ưm, đau……”
Huyệt thịt Nhậm Khanh Khanh bị hắn thúc mở, mềm mỏng lơi lạn, hoa tâm có chút đau đớn, thấy hắn dùng dức càng ngày càng lớn hơn, không khỏi cả kinh kêu: “Ta bỏ, đừng đi vào…… A!”
Nàng lại tiết một hồi, thân mình càng nóng thêm, Tiêu Thừa gấp hai chân nàng lại, đặt lên vai mình, trầm giọng nói: “Nước dịch của ngươi càng ngày càng nhiều, nơi nào không được?”
Hắn đĩnh động càng lúc càng nhanh, dường như ȶᏂασ ra tàn ảnh, nữ tử dưới thân chỉ khẽ nhếch miệng, ưm ưm a a rêи ɾỉ nhẹ nhàng.
Nàng không biết chảy nhiều hay ít nước, trên mặt còn đang khóc, phía dưới nước chảy, mồ hôi mỏng trên người cũng dính ở trên người hắn, da đỏ như môi, không biết hôm nay hôm nào.
Nàng tiết mấy lần, Tiêu Thừa một lần cũng chưa bắn ra, phụ nhân này thân thể mềm mại, chân tâm huyệt động lại câu người, hắn đưa mắt xuống xem, chỉ thấy ŧıểυ huyệt hồng hào bị hắn thúc đến huyệt thịt tràn cả ra ngoài, vừa hồng vừa sưng.
Nhậm Khanh Khanh đau cực kỳ, đá chân muốn lùi về, lại bị hắn nắm không buông tay, đè ở trên người nàng: “Lúc nãy ngươi cắn tay ta, bây giờ ta cắn lại.”