Cô gái ngồi dựa vào cửa suýt thì té ngã, cô ta lấy lại thăng bằng, mắt tròn xoe nhìn Văn Nhân đang đứng trước mặt mình.
“Cô dám mở cửa ư, cô không sợ tôi à?”
Năng lực của cô gái này rất mạnh, thuộc hàng Nghịch Vong cấp cao, bây giờ cô ta đã cải trang thành người bình thường, nếu có lỡ chạm vào cũng không sao.
“Cô cứ dẫn tôi đi đi, sở dĩ cô không thỏa mãn là vì người khác không tự nguyện đi cùng cô, nhưng tôi thì nguyện ý, tôi muốn biến thành Nghịch Vong, sau đó biến quách khỏi thế gian này.” Văn Nhân nhìn cô ta chằm chằm.
Mắt Văn Nhân sâu thẳm, không hiểu sao cô gái kia lại buột miệng: “Có ai từng nói với cô rằng mắt cô rất đẹp chưa?”
Văn Nhân nghiêng đầu: “Cô không phải là người duy nhất.”
Cô gái nọ ngẩn người, tựa như nghe được một chuyện khôi hài nào đó, cô ta né tránh ánh mắt Văn Nhân, đứng bật dậy: “Không, tôi không thể dẫn cô đi được đâu. Họ đến rồi.”
Ngay khi cô gái vừa dứt lời, đội chấp pháp mặc trang phục bảo hộ xông thẳng lên tầng bốn.
Văn Nhân chú ý thấy vũ khí trong tay họ đã được đổi mới, một thanh dài màu bạc có hình dạng giống cây thương. Trước kia họ chỉ sử dụng lưới săn bắt đặc chế để bắt Nghịch Vong, lần này thậm chí còn chẳng mang lưới theo.
Biên Thành ăn vận quân trang đi sau cùng, anh nghiêng người dựa vào tường, ánh mắt làm như vô tình lướt qua Văn Nhân rồi lia thẳng vào cô gái phía đối diện.
“Nghịch Vong cấp cao à, khá hiếm thấy đấy, nhưng sao các người không thăm dò thực lực đội Chấp Pháp mà dám để mình cô đến đây lây nhiễm cho tất cả mọi người vậy?”
Cô gái kia bật cười, cả cơ thể bắt đầu biến dạng, thương Diệt Hồn của đội chấp pháp đã chuẩn bị sẵn sàng, song cô gái kia chỉ nhìn Văn Nhân, môi mấp máy không rõ đang nói điều gì. Một giây sau, cô ta nổ tung.
“Bùm!” Máu bắn tung toé khắp tường và nền đất.
Nhưng Văn Nhân ở bên kia lại chẳng hề hấn gì, ngay cả mặt đất dưới chân cô cũng vô cùng sạch sẽ.
Có lẽ cô gái kia đã tính toán trước khi phát nổ.
Văn Nhân nhìn chỗ cô gái nọ vừa đứng giờ đây chỉ còn lại đống quần áo rách bươm, cùng với máu, rất nhiều máu. Tất cả dường như bị phóng to thu nhỏ đến cực hạn, từ bé bằng hạt gạo đến phình lớn như quả địa cầu rồi dần nổ tung, hình ảnh ấy cứ lởn vởn không ngừng trong tâm trí cô.
Cô rệu rã ôm lấy đầu hòng chặn lại dòng suy nghĩ ấy, nhưng rồi cảnh tượng trước mắt lại thay đổi trong chớp nhoáng.
Tiếng còi xe cứu thương kêu inh ỏi, chiếc xe ô tô bị tông nát vụn. Một người đàn ông và một người phụ nữ bị kẹt trong xe, người đàn ông tử vong ngay tại chỗ còn người phụ nữ vẫn tỉnh táo, nửa người bà ta thò ra ngoài, sải dài cánh tay như muốn bắt lấy Văn Nhân đang đứng cách đó không xa.
Giống hệt như lần đầu cô tự sát không thành, người phụ nữ ấy cũng nắm lấy tay cô nói: “Không phải mẹ không yêu con, chỉ là… Mẹ không thể đối mặt với con được, con không nên đổ lỗi cho mẹ, đây chính là số mệnh trời xanh đã an bài!”
Bên trong có rất nhiều nhân viên y tế, sau khi cảnh sát giải cứu người phụ nữ, bà ta được đưa lên xe cứu thương ngay lập tức.
Bác sĩ đeo khẩu trang hét ầm lên: “Ai là người nhà nạn nhân, có gia đình nạn nhân ở đây không?”
Năm ấy cô mới mười bảy tuổi, bị đám đông chen chúc xô đẩy về phía trước, bọn họ ầm ĩ nháo nhào: “Con nhỏ này là người nhà nạn nhân đấy, nó không nghe lời bố mẹ nên bị tống cổ xuống xe, ai ngờ chiếc xe kia gặp tai nạn, đúng là tạo nghiệt, cô bé à, bố mẹ cô đã ra nông nỗi như thế mà cô cũng không rơi lấy một giọt nước mắt ư!”
“Đúng là cái đồ vô lương tâm, nếu con gái tôi mà như con bé kia thì tôi nhất định phải đánh chết nó!”
“Con bé này trông xinh xắn thế này ai mà ngờ nó là loại súc sinh chứ, nếu không phải do nó thì bố nó cũng chẳng chết! Bây giờ chưa chắc có cứu được mẹ nó hay không.”
“Mau để cảnh sát bắt nó đi đi, đồ giết người!”
…
Không, không, tôi không phải hung thủ!
“Tôi không phải hung thủ giết người!” Văn Nhân đứng trơ trọi một mình, lúc ấy cô chẳng hé răng nói câu nào, cứ để mặc cho người khác sắp xếp.
Bây giờ cũng lại tình huống này, nhưng cô đã thốt nên lời mà năm ấy chưa kịp nói.
Họ vốn không hiểu chuyện gì đã xảy ra, họ chỉ tin vào những gì mắt thấy tai nghe, nào biết sự thật mà họ nghĩ khác xa với những lời đàm tiếu.
Đúng là lũ ngu xuẩn.
Thế giới chết tiệt.
Hình ảnh trước mắt bỗng nhiên vỡ vụn, ánh sáng phủ lấy không gian xung quanh cô, Văn Nhân buông tay.
Biên Thành đứng bên cạnh khoanh tay nhìn cô.
Không biết nhân viên chấp pháp tìm đâu ra thiết bị phun khử khuẩn, họ đang tức tốc sát trùng dọc hành lang.
“Buổi tụ họp có vui không?”
Người đàn ông thản nhiên hỏi, tỏ vẻ như không để tâm chút nào.
Văn Nhân liếc nhìn anh, ngũ quan sắc bén, sống mũi thẳng tắp, môi mỏng, bên trong con ngươi màu đen ánh lên màu đỏ nhàn nhạt, chỉ khi nào để lộ cảm xúc mới hiện rõ ra ngoài.
Cô biết tâm trạng anh đang không vui.
Nhưng bây giờ cô chẳng hơi đâu mà quan tâm đến anh, đầu óc cô đau buốt từng cơn, chỉ muốn đâm đầu vào tường để dịu bớt cơn đau ấy.
Văn Nhân lãnh đạm nói: “Tôi không quen anh.”
Đoạn cô xỏ tay vào túi áo khoác, xoay người rời đi.
Biên Thành đứng lặng im nhìn theo bóng lưng cô, sắc đỏ trong đôi mắt càng thêm rõ.
Bẵng đến khi không còn nghe thấy âm thanh bên ngoài nữa Quán Đào mới lọ mọ từ trong phòng đi ra.
Chị ta vỗ ngực thở hắt ra: “Làm tôi sợ gần chết, cậu cũng hay thật đấy, lợi dụng Nghịch Vong để con gái người ta vượt qua thí luyện, may mắn là con bé thành công với thử thách nhỏ này, xem như có thể vượt cấp được rồi.”
Trong phòng 304, sau khi người đàn ông tên Đổng Hà kia bị lây nhiễm không lâu thì cơ thể cũng biến dạng, nổ banh xác theo.
Một Nghịch Vong cấp cao và một Nghịch Vong chỉ mới tiến hoá được nửa đường phát nổ ngay trong toà Vô Danh Quán, vi khuẩn đọng lại trong máu họ tung tóe khắp mọi nơi, bây giờ chỉ đành đợi khử khuẩn sạch sẽ, ít nhất là trong nửa tháng nữa người Vô Danh không thể ở lại Vô Danh Quán.
Quán Đào phùng mang trợn mắt: “Mấy người đó đang làm cái quái gì không biết, lúc nào cũng nói bảo trì bảo trì, bảo trì cái đếch gì, cơ sở phòng hộ kém như thế. Một hai lần thì thôi còn bỏ qua, đây còn là nơi bảo hộ trọng điểm cơ đấy…”
Tuy năng lực của Nghịch Vong rất mạnh nhưng cơ thể họ thối rữa cũng nhanh không kém, chỉ năm năm là đủ để một Nghịch Vong biến mất hoàn toàn. Mà ở dưới địa phủ này năm năm chẳng đáng là bao.
Nghịch Vong toàn những người chết khi chưa tới ngày thọ tận, không biết từ bao giờ mà họ phát hiện nếu lây nhiễm thành công một người Vô Danh thì có thể đoạt được tuổi thọ còn lại của người này ở nhân gian.
Vì thế Vong bắt đầu tấn công người Vô Danh, cấp độ nguy hiểm của Vô Danh Quán liên tục tăng lên cho tới khi trở thành đối tượng được nâng cao phòng vệ trọng điểm như hiện tại.
Biên Thành khép mắt lại rồi nhanh chóng mở ra, màu mắt đã khôi phục lại như bình thường: “Để tôi giúp chị phản ánh với bên trên, đội chấp pháp cứ ở lại đây đã, tôi phải về Cục một chuyến, phiền chị chăm sóc Văn Nhân giúp tôi.”