Vương Mễ Lạp khử khuẩn cho Nghịch Vong cuối cùng nằm trong hố, thoạt nhìn anh ta đã suy yếu lắm rồi, cơ thể thối rữa gần hết chỉ còn lại mảnh tàn hồn leo lắt nằm thoi thóp.
Chính anh ta là người đã cản tên Nghịch Vong đuổi theo máy bay của Văn Nhân vừa nãy, Biên Thành ngăn Vương Mễ Lạp lại: “Áp giải Vong này về trước đi, chờ tôi về tính sau.”
“Tuân lệnh sếp.”
Tên lửa tự động điều khiển, Biên Thành lo tốc độ hơi nhanh nên dùng giọng nói điều khiển nó bay chậm lại.
Biên Thành ngồi cùng Văn Nhân, Văn Nhân đang tính hỏi gì đó nhưng vừa định lên tiếng đã bị Biên Thành ôm lấy hôn ngấu nghiến.
Nụ hôn rất sâu, rất điên cuồng.
Hồi lâu sau anh mới buông cô ra.
Hai người thở hồng hộc, Văn Nhân cất lời xen kẽ vài tiếng hổn hển: “Chuyện gì thế anh, sao đám Nghịch Vong đó lại chạy đến đại lộ phía Đông vậy, lính canh cũng không phát hiện gì sao?”
Biên Thành nhắm mắt, tua lại những lời chú ba nói: “Em cứ đến đó xem thử thế nào đi, giờ anh không tiện nói.”
“Bên phòng thí nghiệm xảy ra chuyện rồi, tình hình cụ thể thế nào anh cũng chưa rõ.”
Văn Nhân biết phòng thí nghiệm mà Biên Thành đang đề cập đến, được thành lập để nghiên cứu về cội nguồn của Nghịch Vong đồng thời tìm hiểu cách tiêu diệt bọn chúng. Tất cả 58 thành phố ở Địa Phủ cũng cùng tham gia, giai đoạn đầu Nghịch Vong nào bị bắt đều sẽ đưa hết vào phòng thí nghiệm.
Có người tới đón họ trước cửa Cục, hai người xuống khỏi tên lửa rồi vào trong theo tổng thư ký.
Tổng thư ký dẫn hai người đến thẳng phòng thí nghiệm, Cục trưởng Biên Hoa Đình và ông của Biên Thành đều ở đây.
Thấy Biên Thành dẫn theo một cô gái, ông cụ và Biên Hoa Đình đều tỏ vẻ ngạc nhiên trông thấy.
“Cô gái nhỏ, cháu là?” Cụ ông cười tủm tỉm, hoà ái dễ gần.
“Cháu tên Văn Nhân ạ.”
“À à, hoá ra cháu chính là Văn Nhân.” Ông và Biên Hoa Đình trộm nhìn nhau, cười tít cả mắt.
“Văn Nhân, đây là ông nội và chú ba của anh.” Biên Thành thuận miệng giới thiệu sơ với cô, sau đó dứt khoát đi tới trước kính phòng hộ nhìn thoáng qua, “Rốt cuộc sao lại như vậy chứ, hệ thống phòng hộ của phòng thí nghiệm bị phá hỏng rồi ư?”
Mọi thứ rất bình thường không vấn đề gì cả, chỉ có điều bên trong căn phòng lại trống huơ trống hoác, xem ra đây chính là gian phòng mà Nghịch Vong tẩu thoát.
Cụ ông giây trước còn đắm say trong gió xuân, giây sau đã sa sầm mặt mày.
“Phòng thí nghiệm có nội gián, viện sĩ Vương Cảnh Nguyên làm phản rồi. Nếu lần này hắn không nổi điên thả một đám Nghịch Vong ra thì không biết chúng ta còn bị qua mặt đến bao giờ.”
Biên Hoa Đình cũng chỉ biết thở dài ngao ngán: “Thương Diệt Hồn đưa cho bên cháu cũng bị động tay động chân rồi, cây thương ấy không giống với cây thương trong phòng thí nghiệm đâu.”
“Tài liệu chế tạo Thương Diệt Hồn rất khó tìm, yêu cầu phải thu hồi những cây thương này để phòng thí nghiệm tiếp tục nghiên cứu. Đáng tiếc là không bắt được Vương Cảnh Nguyên, hắn bị một đám Nghịch Vong cao cấp khác dẫn đi rồi.”
Có kẻ làm phản, đây chính là đả kích lớn nhất đối với nhân viên viện nghiên cứu, cũng chính là điều mà Biên Thành bọn họ không muốn nhìn thấy nhất.
“Nhưng, vẫn còn một tin tốt.” Biên Hoa Đình cười cười, không ra vẻ thần bí mà tiết lộ luôn, trên tay phải của ông bỗng xuất hiện một lưỡi hái màu đen tuyền.
“Đây là Lưỡi Hái Diệt Hồn, đã được thử nghiệm rồi. Độ sát thương tương tự như Lưới Truy Bắt. Không phân biệt Nghịch Vong cấp thấp hay cấp cao, chỉ yêu cầu đòn công kích cận chiến. Đây là thành phẩm vừa nghiên cứu được từ phòng thí nghiệm khu 5, nếu không có gì bất trắc thì tuần sau toàn đội chấp pháp sẽ được trang bị một lưỡi.”
Biên Thành nhận lấy Lưỡi Hái Diệt Hồn Biên Hoa Đình đưa rồi thuận tay dùng thử, trên không trung lập tức bị chém ra một vệt sáng.
“Tài liệu này dễ tìm không ạ?” Anh hỏi.
Xác suất gần như bằng không, quả nhiên Biên Hoa Đình lắc đầu: “Địa Phủ nhiều thành phố thế kia, trước mắt chỉ có thể tăng cường cho đội Chấp Pháp ở 58 thành phố chính thôi, tinh chất đen quan trọng nhất để chế tạo nên Lưỡi Hái Diệt Hồn chỉ xuất hiện sau mỗi mười vạn năm. Biên Thành à, bây giờ vẫn đang trong giai đoạn chiến đấu gian khổ đấy.”
Biên Thành thu Lưỡi Hái Diệt Hồn về: “Được, cháu biết rồi.”
Nguyên nhân đã tỏ tường, vũ khí cũng giữ trong tầm tay, Biên Thành không chút nể tình kéo Văn Nhân ra ngoài.
Cụ ông gọi mấy hồi đằng sau anh cũng chẳng thèm đáp.
Ông cụ phát bực chửi ầm lên: “Thằng nhãi con, bố mày bảo năm nay không dẫn vợ về thì đừng có mơ đặt chân vào cửa đấy!”
Hai người ngồi trên chiếc taxi không người lái, Biên Thành cầm di động chĩa vào bản điều khiển trung tâm, xe tự khởi động.
Bấy giờ anh mới ngả ngớn tựa vào ghế: “Nghe thấy không, bố bảo năm nay không cho anh vào nhà trừ khi dẫn em theo.”
Đêm qua Văn Nhân ngủ không đẫy giấc, sáng sớm lại còn bị một phen hú hồn hú vía nên cô nhắm mắt ngủ bù.
Nghe anh nói vậy cô cũng chẳng buồn mở mắt: “Em nhớ lâu nay anh không thèm ló mặt về nhà mà, thế lý gì năm nay lại muốn về?”
Biên Thành bị nói một phát trúng ngay tim đen, anh nghiêng người chọt chọt vào má cô: “Năm nay khác chứ, sắp tới là sinh nhật chín vạn tuổi của mẹ anh, anh phải về một chuyến.”
“Vợ anh xinh thế này, dẫn em về thế nào mẹ cũng khen tấm tắc con trai bà lợi hại.”
Đầu ngón tay anh nghịch bậy trên mặt cô phiền phức vô cùng, Văn Nhân dứt khoát chộp lấy cắn một cái.
“Khen cũng là khen em, cóc liên quan đến anh.”
Hai người cứ như con nít ŧıểυ học nhắng nhít trêu nhau, điện thoại Biên Thành đột ngột vang lên.
Sau khi kết nối, Vương Mễ Lạp đang đứng ở nơi gần giống nhà giam, chỉ có điều trước mỗi phòng giam đều có một tấm chắn thuỷ tinh phát ánh sáng trắng.
“Sếp, anh ta tỉnh rồi, chúng tôi vừa đi điều tra thông tin của anh ta. Tên Kim Minh Khải, ba năm trước tới địa phủ đã từng bị bắt một lần sau đó tẩu thoát. Nghịch Vong mất tích đợt trước chính là anh ta.”
Họ Kim?
Văn Nhân đột nhiên hỏi: “Có phải anh ta có một đứa con gái tên Kim Sơ Dương không?”
Vương Mễ Lạp đần thối cả mặt, hình như đang tự hỏi xem ai là người cầm máy, Văn Nhân chỉ hỏi đúng một câu, người cầm máy tất nhiên vẫn là Biên Thành.
Biên Thành nhướng mày, nhìn Vương Mễ Lạp: “Đực người ra làm gì, hỏi cậu đấy.”
Vương Mễ Lạp vò đầu bức tai: “À, đúng rồi, anh ta có đứa con gái tên Kim Sơ Dương. Anh ta bảo sau khi chết vẫn vấn vương điều gì đó trong lòng nhưng lại quên bẵng mất, mãi đến tận hôm qua anh ta mới nhớ lại chuyện hồi còn sống, nhớ tới con gái, anh ta biết con gái anh ta cũng đã qua đời rồi. Vì huyết mạch tương liên nên anh ta có thể cảm nhận được con gái mình cũng đang ở địa phủ, anh ta mong trước khi biến mất có thể gặp con mình lần cuối.”
Đây là quy tắc phòng hộ của Vô Danh Quán, hôm qua Kim Sơ Dương thành công vượt thí luyện tìm lại được tên thật của mình nên tấm chắn này cũng tự khắc biến mất.