Lúc tỉnh dậy sau giấc mơ dài, bầu trời ngoài cửa sổ đã sẩm tối, mới đây mà đã chạng vạng.
Quán Đào đạt được thành tích, hưng phấn đòi đãi Văn Nhân một chầu thịnh soạn.
Văn Nhân đứng dậy bước ra cửa: “Chị vẫn nên tiết kiệm thì hơn, đồ ăn ở khách sạn ngon lắm rồi, tôi đi ăn trước đây, chị tranh thủ dẫn cô bé tới chỗ luân hồi đi.”
Văn Nhân đứng đợi trước thang máy, nhìn thời gian, 5 giờ 10 phút.
“Đinh”, cửa thang máy mở ra, cô ngẩng đầu lên.
Một người đàn ông mặc quân trang đứng bên trong đang lẳng lặng nhìn cô.
Văn Nhân thấy Biên Thành xách theo chiếc vali 28inch chễm chệ dưới chân mà ngẩn cả người.
“Anh…”
“Không phải em muốn bảo ở khách sạn à, đã thế anh chuyển đến đây ở với em là được chứ gì.” Anh nói tỉnh bơ.
Văn Nhân còn định nói gì đó thì người đàn ông đã bước ra khỏi thang máy ngang ngược ôm lấy cô sải bước về phòng.
Tới cửa, Văn Nhân theo thói quen lấy thẻ phòng ra quẹt, Biên Thành lập tức đẩy hết hành lý của mình vào trong.
Anh phủi nhẹ quần áo rồi kéo tay áo đang sắn xuống: “Được rồi, anh đói.” Bộ dáng quá sức là chảnh chó.
Văn Nhân chả hiểu đầu cua tai nheo ra sao đã bị lừa ở chung, giờ còn phải vác theo tên này đi ăn tối.
Cô kiềm không được quay lại nhìn anh, anh vẫn cứ đứng nhìn cô trân trân nãy giờ.
Thấy cô quay đầu lại, anh cười xấu xa: “Nhìn giề?”
“Xem anh có cái đuôi ngoe nguẩy nào đằng sau không.” Văn Nhân khịa không chút nể nang.
Biên Thành hiểu những gì cô nói, ý là nói anh đang vui quá đà đây mà, anh tiến lên một bước kéo cô vào lòng: “Đuôi thì không có nhưng chân giữa nóng hổi vừa thổi vừa ăn thì có đấy, quý cô muốn nếm thử không?”
Vô liêm sỉ thật.
Cô cóc thèm.
*
Lúc ăn cơm, Biên Thành còn cố ý chọn bánh bao kim sa nhấm nháp cho cô xem.
5 giờ 58 phút, hai người cơm nước xong xuôi đứng đợi thang máy.
Thang máy đi từ tầng dưới lên vừa mở cửa, Trần Lí mặc một bộ đồ nóng bỏng dính lấy Tống Hồi, cô ả cười đon đả: “Trùng hợp ghê chưa kìa, vào đi vào đi, bạn trai cô đây à?”
Văn Nhân ngước mắt nhìn cô ta, cất bước vào thang máy.
Hai người vừa vào trong, thang máy tiếp tục đi lên.
Văn Nhân mở miệng: “Là bạn trai tôi.”
“Bạn trai cô bảnh tỏn thật đấy.” Trần Lí khen.
6 giờ đúng.
Phòng khách 602, lần này vẫn đủ tám người.
Nhưng khác trước, lần này là sân nhà của Trần Lí, mọi người lần lượt tự giới thiệu bản thân.
Ngồi đối diện Văn Nhân là cô gái diện đồ Lolita tên Tally, bên cạnh Tally là bạn trai của cô nhóc, Lục Xuyên.
Ngoài ra còn một nam một nữ, họ không quen biết nhau từ trước, chàng trai tên Trần Mộc, còn cô gái là Hoa Hồng.
Bọn họ tụ quanh ghế sô pha, trên bàn bày một chai rượu cùng một chiếc ly.
Ở giữa là một chiếc khay tròn và một chai rượu rỗng đặt trong khay.
“Luật chơi tí nữa mọi người sẽ biết.” Trần Lí nháy mắt với Tống Hồi, nhắm chai rượu vào người y, “Tống Tống, anh mở màn đi.”
Tống Hồi bất lực nhìn cô ả Trần Lí đang quấn lấy mình, ả ta lại đong đưa nũng nịu.
Tống Hồi rót đầy ly rượu trước mắt rồi mới bắt đầu cất lời.
“Tôi làʍ t̠ìиɦ với bạn gái đầu tiên vào năm lớp 8 vì muốn kiểm chứng xem mình có mắc chứng nghiện sεメ hay không. làʍ t̠ìиɦ, khi có hiểu biết về chuyện này rồi tôi mới biết mình khác với mọi người.”
Tống Hồi chỉ cần một tháng để khiến các nữ sinh cam tâm tình nguyện làʍ t̠ìиɦ cùng y.
Xong việc, rốt cuộc y cũng xác nhận được mình mắc chứng nghiện sεメ.
Cô gái này đã làm bạn giường của y hơn một năm, sau khi lên cấp 3 thì họ chia tay.
Bởi vì cô gái này không thể nào đáp ứng nổi nhu cầu sinh lý của y, từ đó y bắt đầu phát sinh quan hệ với vài người nữa, cô gái kia biết được mới đau lòng chủ động đề nghị chia tay.
Sau khi chia tay, y không còn bị ràng buộc đạo đức nữa.
Tống Hồi gần như không từ chối bất kỳ ai, bố mẹ y quanh năm ở xa, chỉ mình y trong nhà.
Y bắt đầu dẫn hết cô này đến cô khác về nhà, có cô là xử nữ, có cô lại thành thạo, song cô nào cô nấy đều xinh đẹp tuyệt trần, đúng kiểu y thích.
Tốt nghiệp cấp ba, bước chân vào cổng đại học, y lại càng ăn chơi dữ dội hơn, trong một lần đi giao lưu y vô tình quen biết Trần Lí cũng là người mắc chứng nghiện sεメ.
Ban đầu hai người chỉ add WeChat, tốt nghiệp đại học xong mới thân thiết hơn.
Công việc áp lực hằng ngày khiến chứng nghiện sεメ tăng vọt, y và Trần Lí đã trở thành bạn giường cố định.
Trong một lần làʍ t̠ìиɦ, y đột nhiên nảy sinh ý định tự sát trong đầu, y cũng nói thẳng luôn, không ngờ Trần Lí lại đồng ý sảng khoái đến vậy.
Họ quyết định trước khi chết phải giã nhau điên cuồng mới thôi.
Bỏ việc, tắt điện thoại, hai người nhốt mình trong nhà quật nhau không biết ngày đêm.
“Vậy là hai người nện nhau đến chết luôn á?” Hoa Hồng há hốc mồm.
Trần Lí liếc cô ta trắng mắt: “Nghĩ vậy mà coi được, chúng tôi cũng chỉ làm có mấy ngày thôi, sau đó anh ấy lái xe dẫn tôi lên núi hóng mát. Ngày hôm ấy gió to, nhưng là lần chúng tôi vui vẻ nhất từ trước đến nay. Cuối cùng, xe chúng tôi lao xe xuống vách núi.”
Cô ả nhún vai: “Chắc là ngã chết nhờ?”
Ngã chết cơ đấy, Biên Thành cười khẩy thành tiếng.
Những người khác quay sang nhìn anh, Biên Thành giải thích: “Ngại quá, mọi người cứ tiếp tục đi, chả là tôi nghĩ đến bộ dáng hai người bị ‘ngã’ thịt nát xương tan thì không nhịn cười được thôi chứ không có ý gì đâu.”
Thịt nát xương tan… Văn Nhân im lặng đặt ly rượu xuống, giờ nghĩ lại cô chẳng thể nào uống nổi nữa.
Trò chơi chính thức bắt đầu.
Tống Hồi bắt đầu xoay chai rượu.
Nó chĩa vào Hoa Hồng.
Hoa Hồng, người cũng như tên, khiến người ta vừa nhìn đã liên tưởng ngay đến đóa hồng yêu kiều đẹp đẽ.
Hoa Hồng mới hăm mốt, vẫn là sinh viên còn đến lớp, cô ta xua tay tỏ vẻ bất lực: “Chẳng có gì hay ho đáng kể cả, tôi là cái kiểu mà ngoại trừ nắm tay các bạn nam đi du xuân hồi ŧıểυ học thì chả còn gì khác nữa.”
Trần Mộc không dám tin hô lên: “Không thể nào, em gái, em xinh vậy mà ngay cả bạn trai cũng chưa có á?”
Hoa Hồng chớp chớp mắt: “Nếu anh có bố mẹ như nhà tôi thì anh sẽ biết thôi, ngay từ nhỏ tôi đã bị ép phải nghe lời rồi, hễ làm gì sai là sẽ bị nhốt vào phòng tối bỏ đói đến khi nào họ cảm thấy phạt đủ mới chịu thả tôi ra.”
“Nói thì chắc mọi người sẽ không tin, lúc thi vào đại học mẹ còn ép tôi mặc quần bảo vệ trinh tiết nữa kìa, ôi, ngay cả đi vệ sinh tôi cũng chẳng dám đi. Tôi đã bị điều khiển như con rối suốt hai mươi năm trời. Sinh nhật hai mươi mốt tuổi, tôi nhảy xuống khỏi ban công nhà mình. Nhà tôi ở tầng mười ba, lúc chết trông tôi khó coi lắm.”