[CAO H] Đàn Quạ Đen

Chương 10: Chap 10: Lần Đầu Gặp Gỡ

Trước Sau

break

“Cạch”, cửa nhẹ nhàng mở ra.

Người đàn ông vẻ mặt lạnh lẽo cúi đầu nhìn cô đăm đăm.

Văn Nhân cố gắng xem nhẹ ánh mắt cháy bỏng ấy, song cô biết, chắc chắn đồng tử anh đã hóa đỏ.

Cô cất bước vào trong không chút sợ hãi, còn người đàn ông theo sát đằng sau.

Cánh cửa đóng sầm lại.

“Không có giấy chứng nhận, chỉ là quan hệ chung sống thôi, hửm?” Vừa vào cửa, anh đã ấn cô lên tường, vây chặt lấy cô, “Lúc ở trên giường em đâu có nói thế.”

Sắc đỏ trong mắt Biên Thành không ngừng lan rộng, nhìn cô gái bị nhốt  trong vòng tay mình.

Anh dứt khoát bế cô lên như bế em bé, một tay đỡ lấy mông cô.

Văn Nhân bị nhấc bổng lên khỏi mặt đất, cảm nhận được bàn tay anh đặt ở mông mình, cô xấu hổ quát khẽ: “Anh làm gì thế, mau thả tôi xuống!”

Cô càng giãy giụa muốn thoát anh lại càng siết chặt hơn, khuôn mặt tái nhợt vì dùng sức mà ửng hồng.

Biên Thành ôm cô đi ngang phòng khách đến thẳng phòng ngủ, đoạn ném cô xuống giường lớn.

Văn Nhân chống người toan ngồi dậy thì người đàn ông đã mạnh mẽ đè trên người cô.

Anh giữ chặt tay Văn Nhân, đầu gối tách chân cô ra không cho cô động đậy. 

“Anh chiều em quá rồi, em bảo không muốn lĩnh chứng nhận kết hôn vì quan hệ yêu đương như trước cũng tốt, được lắm. Trước kia anh đúng là ngu mới đi tin em. Bây giờ thì sao, lỡ mồm nói thật lòng mình đúng không?”

Nghĩ lại thật mẹ nó đau hết cả lòng mề, hôm nay đi làm về nhìn căn hộ trống vắng không một bóng người khiến anh kiềm lòng không đậu đánh xe đến khách sạn. Kết quả thì sao, vừa vào cửa đã nghe thấy mấy lời chó má cô nói với Quán Đào.

Văn Nhân quay đầu đi không chịu nhìn anh.

Biên Thành cúi đầu hậm hực mυ"ŧ mạnh môi cô.

“Không chịu nói à? Em cứ thế này thì rất khó để anh tin em không đùa giỡn anh, chơi đã rồi bây giờ bỏ rơi anh hả?” 

Văn Nhân bị anh mυ"ŧ đau, cánh môi sưng tấy hồng nhuận, bấy giờ cô mới chịu nhìn anh, nhắm ngay vào đôi mắt đỏ quạnh đang phừng phừng lửa giận.

“Ừ đúng, tôi chơi đùa với anh đấy. Ai bảo anh kêu Quán Đào mở cửa thí luyện cho tôi, tôi đã từng nói với anh là tôi không muốn chưa! Tôi không hề muốn!”

Đôi mắt cô gái xinh đẹp toát ra sự lạnh lùng, nhưng nhiều hơn là nỗi bi thương không thể nguôi ngoai xen lẫn sự đau khổ khó giải thích thành lời. 

Biên Thành nhìn thật sâu vào mắt Văn Nhân, sắc đỏ trong mắt lui đi dần, anh vuốt ve mái tóc mềm mại, đoạn vùi đầu vào cổ cô.

“Xin lỗi em.” Một câu tựa như nỉ non.

Văn Nhân chớp mắt, cố nén cảm xúc nhưng không hiểu sao nước mắt vẫn lăn dài.

Bàn tay vốn đang siết chặt lấy tay cô đã nới lỏng tự khi nào, cô lại chậm rãi ôm chặt lấy anh.

“Em không thể, lá gan của em quá nhỏ, em không thể vượt qua nỗi sợ của chính mình. Em biết anh chỉ muốn tốt cho em thôi.”

Biên Thành trở mình để hai người nằm đối diện nhau, anh nhìn Văn Nhân đang thút thít: “Không phải vậy, em đâu có nhát gan chút nào. Nhớ lần đầu em xuống địa phủ, anh chỉ hơi hung dữ với em chút thôi mà em đã bật lại ngay rồi, về sau hễ lần nào nhìn thấy anh là em cũng khó chịu ra mặt luôn.”

Mặt đối mặt, gần gũi đến mức có thể đếm được lông mi của đối phương.

Văn Nhân nhớ lại chuyện khi ấy, tâm trạng vừa rồi còn rối bời thoáng chốc đã bình ổn hơn nhiều.

Tám năm về trước, khi cô vừa đến địa phủ. Trên đường đến Vô Danh Quán cô gặp phải cuộc bạo loạn của Nghịch Vong.

Sự việc xảy ra ngay trên con phố đông đúc.

 

Lúc ấy có rất nhiều người, bốn năm tốp Nghịch Vong cấp thấp xông vào khiến mọi người hoảng loạn chạy khắp tứ phía, vẻ mặt người nào người nấy đề sợ đến mất hồn. 

Ai chạy không thoát sẽ bị bàn tay thối rữa của Nghịch Vong bắt lấy, giây lát sau thôi là toàn thân người ấy cũng biến dạng, bị lây nhiễm rồi nổ tan xác.

Trương Kiều gặp phải tình huống như thế này cũng không trở tay kịp, chỉ có thể đẩy Văn Nhăn ra sau lưng mình rồi vung tay biến ra một lá chắn trong suốt, nhưng chiếc khiên bảo vệ ấy cũng chẳng chống đỡ được bao lâu.

Hắn vội vàng hét vào chiếc máy truyền âm thanh hình đồng hồ đeo trên cổ tay: “Đường lớn Trường Hằng, Nghịch Vong đang tập kích, có người Vô Danh ở đây, cầu trợ giúp từ đội Chấp Pháp!”

Văn Nhân đột ngột bị đẩy ra, lảo đảo một lúc mới đứng vững được, vừa ngẩng đầu lên đã thấy ngay một người bị thối rữa toàn thân chỉ cách mình một thước đang bám lên lá chắn trong suốt. 

Máu thịt bị phân huỷ trên người gã không ngừng nhễu nhão theo động tác cào cấu, từng miếng thịt dính chặt lên bề mặt lá chắn. 

Ai nhìn thấy cảnh này cũng không nhịn được cơn buồn nôn.

Bấy giờ Trương Kiều mới kéo tay Văn Nhân tức tốc bỏ chạy: “Đây là Nghịch Vong, tuyệt đối không được để bọn họ chạm vào, nếu không sẽ bị chúng lây nhiễm, cơ thể thối rữa, linh hồn tiêu tán!”

Trương Kiều vừa dẫn cô chạy vào một cửa hàng quần áo cũng là lúc tấm khiên chắn bị phá hủy, Trương Kiều hộc máu. Dù gì chuyên môn của hắn cũng chỉ là người dẫn vong, pháp thuật chẳng mấy cao siêu.

Lúc này bên ngoài lại có hai người vội vàng chạy qua trước cửa hàng, theo sau họ là một Nghịch Vong bám riết mãi không tha.

Trương Kiều không thể bỏ mặc họ được, hắn quay sang dặn dò Văn Nhân: “Bây giờ tôi ra ngoài cứu người, cô trốn ở đây tuyệt đối không được ra đâu đấy!”

Trương Kiều vừa rời đi, cửa kính lắc lư hai lần rồi khôi phục lại hình dáng ban đầu.

Lúc đó tâm trí Văn Nhân ngập trong những suy nghĩ tiêu cực, cô chỉ muốn biến mất khỏi thế gian này. Cô không hiểu, tại sao thế giới sau khi cô tự sát lại khác với tưởng tượng của cô như vậy chứ. Cái thế giới ngu ngốc này mẹ bà nó  lại tồn tại thứ gọi là Địa phủ.

Nói không chừng còn có cả đầu thai chuyển kiếp nữa.

Văn Nhân vừa nghĩ đến đây đã cảm thấy áp lực đè nặng, không bao giờ, cô không muốn đi đầu thai đâu.

Quần áo trong cửa tiệm lại lần nữa lay động, tới khi nó quay về lại hình dáng ban đầu thì bóng dáng của Văn Nhân đã biết mất tự khi nào.

Bên ngoài có một cậu bé tầm bốn năm tuổi ngã nhào xuống đất khóc sướt mướt, Nghịch Vong vốn đang đuổi theo người khác lại bị âm thanh này thu hút, gương mặt thối rữa lộ ra nụ cười đáng sợ, gã từ từ tiến lại gần cậu bé.

Cùng lúc đó, Văn Nhân hạ quyết tâm vọt về phía cậu bé nọ.

Nghịch Vong sắp sửa chạm vào cô.

“Xẹt xẹt…” Âm thanh dòng điện đánh vào nhau vang lên, một người đàn ông mặc quân trang cầm dùi cui điện bất ngờ tấn công tên Nghịch Vong, mạnh mẽ quăng gã sang bên cạnh.

“Chán sống à!” Người đàn ông thô bạo quát.

Đó là lần đầu họ gặp nhau.

Khi ấy tâm trạng Văn Nhân cực kỳ không thoải mái, muốn chết cũng chẳng xong, nhìn đâu cũng gai mắt. Âm thanh của người đàn ông nọ như chiếc búa tạ bổ xuống đầu cô, cô tức giận bật lại: “Việc đếch gì đến anh!”

“Lúc đó anh chỉ thấy cô nàng này tính tình khó ở giống hệt mình, nhưng dần hiểu hơn về cô ấy, anh mới biết ấn tượng đầu tiên của anh về cô ấy sai bét hết cả rồi.” Biên Thành kề trán mình vào trán cô, hô hấp hai người quấn quýt bên nhau.

break
(Cao H) Ngon ngọt nước
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Thiếu Phụ Khuê Phòng Và Thiếu Gia Hắc Đạo
Ngôn tình Sắc, Đô Thị, 1x1
Tập truyện: Nam Nhân Là Để Cưỡi (NP, Cao H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại, Cao H
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc