[CAO H] Cưỡng Hôn

Chương 26: Chap 26

Trước Sau

break

Một tuần sau, Diệp Mộng Dư bước ra từ bệnh viện, ngồi vào xe, khuôn mặt cô thất thần.

 

Cô vừa đi khám tổng quát một lần, bởi vì người hiến tim vẫn còn chưa ngừng thở. Theo chủ nghĩa nhân đa͙σ, cô được nhận trái tim này đã là một may mắn, cho nên phải đợi người kia trước giờ phút trút xuống hơi thở cuối cùng, bác sĩ mới được phép lấy tim ra.

 

Hai mắt cô nhìn đăm đăm phía trước, tiếng còi xe inh ỏi xung quanh hay ánh đèn tín hiệu đang chập chờn phát sáng, cũng không thể thu hút được sự chú ý của cô lúc này.

 

Bởi vì hiện tại trong lòng cô vô cùng bối rối, không biết phải quyết định ra sao.

 

Cánh cửa phòng làm việc bị mở ra, Diệp Mộng Dư chậm rãi đi vào, Đường Tư Thành đang ngồi đối diện, anh hơi ngẩng đầu, biểu tình khá hài lòng.

 

Đã mấy ngày qua, hôm nào cô cũng đến đây tìm anh, sau đó bọn họ sẽ cùng ăn trưa, ăn xong thì liền bị anh ôm vào phòng nghỉ, ở đó anh sẽ nhiệt tình mà quấn lấy cô.

 

Diệp Mộng Dư không do dự, chậm rãi đi về phía anh, Đường Tư Thành đang ngồi trên ghế, hai tay còn đặt trên bàn phím của chiếc laptop trước mặt, thấy cô đi lại, anh chỉ im lặng.

 

Khi đã tới gần, cô liền dứt khoát, nhẹ nhàng ngồi vào lòng anh.

 

Đường Tư Thành không rõ tại sao hôm nay cô lại chủ động làm vậy, có đều anh rất hài lòng, bàn tay của anh đã vòng qua lưng cô, chạm tới vòng eo thon gọn, kéo sát vào người anh hơn.

 

Diệp Mộng Dư cúi đầu, tựa vào ngực anh, hồi lâu mới mở miệng hỏi.

 

"Tư Thành, anh có thích trẻ con không?", cô chợt hỏi anh, trong lòng vô cùng hồi hộp.

 

Đường Tư Thành hơi bất ngờ nhưng ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào màn hình laptop trước mặt, anh có chuyện quan trọng cần xử lý, anh dùng một tay gõ gõ vào bàn phím, chậm rãi trả lời.

 

"Tôi không thích lắm nhưng nếu có, cũng sẽ cố gắng yêu thương..."

 

Lời nói của anh vừa thốt ra, Diệp Mộng Dư biểu tình càng thêm thấp thỏm, lại hỏi thêm.

 

"Vậy anh nghĩ thế nào nếu như em từ bỏ ca phẫu thuật này?"

 

Nghe cô nói vậy anh liền nhíu mày, lúc này mới dồn hết sự chú ý vào cô, khẽ hỏi.

 

"Em nói vậy là có ý gì?", giọng anh đầy nghi hoặc, ánh mắt sắc bén nhìn cô.

 

Nhưng từ đầu đến cuối cô chỉ cúi gầm mặt, không dám nhìn anh.

 

"Em...em có thai rồi.", cô hơi ngập ngừng, thành thật đáp lại anh.

 

Có thai, trong đầu Đường Tư Thành liền hiện lên hai từ này, rất lâu sau đó anh mới mở miệng.

 

"Vậy thì đã sao?"

 

Nghe anh hỏi vậy, giọng điệu còn khá thờ ơ, xem ra đúng là anh không thích trẻ con thật.

 

Diệp Mộng Dư im lặng một lúc, tựa sát đầu vào ngực anh, hơi suy nghĩ một chút, lại nói.

 

"Bởi vì em sợ ca phẫu thuật không thành, em và đứa bé đều sẽ chết...hay là em không làm nữa, đợi khi nào sinh xong, rồi lại tiếp tục chờ đợi một trái tim khác, có được không anh?"

 

Hơn nữa bác sĩ còn nói, bởi vì ca phẫu thuật này kéo dài khá lâu, có thể thai nhi trong bụng sẽ không chịu nổi, bọn họ còn khuyên cô nên từ bỏ đứa bé này, để thực hiện ca phẫu thuật một cách thật an toàn.

 

Lúc đó cô chỉ im lặng, bàn tay sờ nhẹ vào chiếc bụng vẫn còn phẳng lì, trong lòng thầm nghĩ, cô nỡ sao.

 

Vừa nghe cô nói vậy, hai bên thái dương anh liền giật giật, lúc nãy nghe cô nói cô có thai, trong đầu anh còn tưởng tượng ra hàng ngàn viễn cảnh hạnh phúc.

 

Anh đúng là không yêu thích trẻ con gì mấy nhưng nếu đứa bé là của bọn họ, anh chấp nhận, anh nhất định sẽ cẩn thận yêu thương, còn bây giờ…

 

Trong lòng anh là một mảng suy nghĩ rối bời, sao ông trời lại bắt anh phải đưa ra lựa chọn khắc nghiệt như vậy.

 

Đường Tư Thành anh luôn là một người quyết đoán, vậy mà bây giờ lại suy nghĩ không thông.

 

Hai bàn tay của anh lúc này đã ôm lấy cô thật chặt, hơi tựa cằm lên đỉnh đầu của cô, anh nói bằng một giọng đầy dứt khoát.

 

"Tôi nghĩ em không nên từ bỏ cơ hội này, cho dù là vì bất cứ lý do gì, tìm được một trái tim phù hợp thật sự rất khó, em...bỏ đứa bé đi."

 

Khi nói ra lời này, đến cả anh cũng cảm thấy chán ghét bản thân nhưng anh nhất quyết không thể để mất cô được, cho dù thừa biết sẽ khiến cô đau lòng nhưng anh vẫn muốn như vậy.

 

Vừa nghe anh nói xong, Diệp Mộng Dư đã ứa nước mắt, chảy xuống khuôn mặt, sau đó liền chạm nhẹ, rơi vào trái tim anh.

 

Cô lại cúi thấp đầu, nghẹn ngào đáp lại.

 

"Nhưng đứa bé là con của chúng ta, em thật sự không nỡ."

 

Giọng cô đầy khổ sở vang lên bên tai anh, chỉ trách anh không tốt, rõ ràng đã biết cô mang bệnh, anh lại không thể kiềm chế, mọi chuyện mới thành ra thế này.

 

Anh chợt ngửa đầu, một tay xoa trán, thầm trách bản thân.

 

Nhưng đến cuối cùng vẫn nói.

 

"Em nên nghe tôi lần này, giữ lại mạng sống mới quan trọng, còn về chuyện con cái, đối với tôi cũng không thật sự cần thiết lắm đâu..."

 

Anh nói vậy là có ý gì, Diệp Mộng Dư lại cụp mắt, hai hàng nước mắt khẽ tuôn rơi, rất lâu sau đó cô mới gật đầu, khẽ nói với anh.

 

"Vậy em sẽ nghe theo lời anh, chỉ cần anh vui, em đều chấp nhận..."

 

Buổi trưa hôm đó, Đường Tư Thành đã ngồi như vậy ôm cô rất lâu, lâu đến nổi anh cũng không còn nhớ bản thân đã đối diện với sự thật này như thế nào.

 

Đưa ra quyết định này thật lòng anh cũng không nỡ nhưng vì để giữ lại mạng sống cho cô, anh không thể không làm như vậy...

Vài ngày sau đó, Đường Tư Thành đang mệt mỏi chống tay vào trán, đã là buổi chiều, hôm nay cô không đến tìm anh.

 

Mấy đêm liền, khi anh quay về thì cô đã ngủ, sau khi từ phòng tắm đi ra, anh liền leo lên giường, ôm cô vào lòng. Có đôi khi anh sẽ không kìm chế được mà cúi xuống hôn cô thật lâu, mỗi lúc như vậy anh lại nghĩ về đứa bé, ngày phẫu thuật phá bỏ cũng đã quyết định, tuy rất đau lòng nhưng đành chấp nhận.

 

Lúc này, âm thanh của chiếc điện thoại bên cạnh chợt vang lên, anh hơi giật mình, ngẩng đầu nhìn đến, là tài xế Trương đang gọi cho anh.

 

Không hiểu tại sao trong lòng anh lại có chút lo lắng, hay nói đúng hơn là cảm giác bất an, khi anh đưa tay nhận lấy cuộc gọi, bên kia giọng nói của tài xế Trương đã gấp gáp vang lên.

 

"Thiếu gia, thiếu phu nhân...cô ấy, cô ấy đã mất tích rồi..."

 

Đường Tư Thành nghe vậy lập tức choàng người đứng dậy, hai bên thái dương của anh chợt giật giật không ngừng, anh liền hỏi lại.

 

"Đã xảy ra chuyện gì?"

 

Sau đó qua lời tài xế Trương anh mới biết được, buổi trưa hôm nay cô đột nhiên muốn tài xế Trương chở cô đến trung tâm mua sắm, nói là muốn mua chút quần áo, biểu cảm trên gương mặt rất tự nhiên.

 

Cho nên tài xế Trương liền không nghi ngờ, chở cô đến đó nhưng rất lâu sau, ông ta đợi rồi lại đợi, cả nửa ngày cũng không thấy cô quay lại, trực giác nói cho ông ta biết đã có chuyện không hay.

 

Lập tức tài xế Trương liền đi vào trong, tìm kiếm khắp nơi nhưng cuối cùng vẫn không nhìn thấy.

 

Đường Tư Thành lúc này đã đi ra cửa, bước nhanh về phía thang máy, trong lòng không khỏi tức giận.

 

Vậy là hôm đó cô chỉ giả vờ đồng ý trước mặt anh, sự thật là cô muốn giữ lại đứa bé, chỉ đợi cơ hội là sẽ rời đi.

 

Bàn tay anh đã nắm lại thật chặt, cô có thể đi đâu chứ, chẳng lẽ quay về Diệp gia.

 

Suy nghĩ đó khiến anh liền lắc đầu, cha cô là một người đàn ông như vậy, chuyện cô bỏ nhà chồng để quay về nhất định là không thể.

 

Vậy thì cô rốt cuộc đã đi đâu, đầu óc anh bây giờ là một trận choáng váng, càng nghĩ càng cảm thấy lo lắng cùng tức giận.

 

Cô lừa anh, cô vậy mà dám lừa anh lần nữa, đúng là đáng giận…

 

Buổi tối, Đường Tư Thành quay về nhà, khuôn mặt anh lộ vẻ mệt mỏi, lúc nãy anh đã đi đến trung tâm mua sắm, tìm kiếm cô thật lâu, đến cuối cùng vẫn là vô vọng.

 

Anh đi vào phòng, bên trong đầy rẫy mùi vị của cô, nhắm mắt lại, chỉ có hình ảnh của cô hiện hữu trong tâm trí. Đường Tư Thành đi đến chiếc giường rộng lớn, mạnh tay kéo xuống phần chăn đệm đã được xếp ngay ngắn, quăng hết xuống sàn nhà, tạo thành một mớ hỗn độn chưa từng thấy.

 

"Diệp Mộng Dư, em đúng là quá to gan, sao em lại dám lừa dối tôi lần nữa. Tại sao, tại sao, tại sao chứ..."

 

Anh luôn miệng mắng chửi, đau đớn ngồi ngồi phịch xuống sàn nhà, lưng dựa vào chân giường, giờ phút này anh rất muốn nhìn thấy khuôn mặt cô. Hơi cúi đầu, một tay anh vò vò mái tóc, từ trước đến giờ anh chưa từng có một loại điên cuồng như vậy, rất muốn bóp nát cô. Anh ngồi ở đó thật lâu, một lúc sau chợt anh đứng dậy, đi về phía chiếc bàn gần đó, bên trên có một lá thư còn có một tờ đơn ly hôn đã được cô ký sẵn.

 

Gân xanh trên trán anh đã nổi đầy như muốn đứt đoạn, cô vậy mà dám làm chuyện này với anh.

 

Trên lá thư, cô chỉ viết vài dòng ngắn gọn.

 

'Tư Thành, gửi đến anh…

 

Em xin lỗi vì lần này đã không thể làm theo những gì anh muốn, đứa bé..em không bỏ được.

 

Nó là máu thịt của em, là thứ gắn kết chúng ta lại với nhau. Cho dù anh không cần nhưng em vẫn muốn giữ lấy, còn mạng sống của em vốn dĩ ngay từ đầu nó đã không nên tồn tại, được sống đến bây giờ, được trở thành vợ của anh, em đã mãn nguyện.

 

Xin anh hãy để cho em giữ lại đứa bé này, từ nay chúng ta không cần gặp lại.

 

Còn có...đơn ly hôn em đã ký rồi, là ký trước thời hạn. Cho dù ca phẫu thuật vẫn chưa diễn ra nhưng em cũng nên giữ đúng giao ước với anh có phải hay không?

 

“Tư Thành, tạm biệt anh…”

 

Sau đó anh lại bộc phát tức giận, mạnh tay đẩy ngã mọi thứ xung quanh mình. Bàn ghế, đồng hồ, lọ hoa...tất cả đều có chung số phận. Âm thanh đổ nát khiến Dung Tố Hà đang ở căn phòng gần đó cũng không khỏi giật mình, bà liền đi đến, cảnh tượng trước mắt khiến bà nhìn chằm chằm lấy anh.

"Mộng Dư đâu?", giọng Dung Tố Hà gay gắt hỏi anh.

 

Đường Tư Thành quay lại nhìn bà, chẳng lẽ người phụ nữ này cho rằng anh là đang đánh đập cô sao.

 

Sao bà ta không nghĩ, chính đứa con dâu mà bà ta ép anh cưới về đang hành hạ anh đến mức điên cuồng như vậy.

 

"Bà còn hỏi tôi, cô ấy đâu? Cô ấy rốt cuộc đã đi đâu hả?"

 

Lúc này anh giống như là không kìm được nữa, lớn tiếng hỏi lại Dung Tố Hà đang đứng gần đó.

 

Dung Tố Hà khẽ nhíu mày, bọn họ chỉ đứng nhìn nhau như vậy, rất lâu sau đó khi bà xoay người, chỉ bỏ lại một câu.

 

"Không phải ta đã từng nói với con, Mộng Dư là một cô gái tốt, nếu mất đi rồi con nhất định sẽ hối hận hay sao..."

 

Nói xong bà liền rời đi, bỏ lại mình anh đứng đó. Trong căn phòng trống trãi, xung quanh là bốn bức tường màu xanh nhạt, Đường Tư Thành ngửa đầu, đau khổ chưa từng thấy...

 

break
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Sắc, Sủng, Nữ Cường, Nam Cường
(Cao H)Câu Dẫn Cầm Thú Giáo Sư Nhà Bên
Ngôn tình Sắc, Sủng, HIện Đại
(Cao H) Không Xuống Được Giường
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc