Diệp Mộng Dư nhìn Đường Tư Thành đi ra tới cửa, giọng cô hơi nghẹn ngào, với theo hỏi anh.
“Tại sao anh lại cưới em ?”
Đường Tư Thành nhíu mày, bước chân liền dừng lại. Vậy mà anh còn cho rằng cô đã biết nguyên nhân rồi chứ.
Nhưng cũng không sao, bây giờ anh sẽ nói luôn vậy .
“Là do mẹ tôi ép.”
Một câu nói lạnh nhạt nhưng lại là câu trả lời thành thật từ anh.
Diệp Mộng Dư đau lòng, lại hỏi thêm câu nữa.
“Vậy bây giờ anh đi đâu?”
Đường Tư Thành không chút suy nghĩ, thản nhiên đáp lại.
“Đi tìm người phụ nữ tôi yêu…”
Diệp Mộng Dư rơi lệ, dõi mắt nhìn theo bóng lưng anh. Trước khi gả vào đây cô hoàn toàn không biết anh đã có người trong lòng.
Vậy mà một ngày trước cô còn mơ mộng tới một cuộc hôn nhân hạnh phúc. Ngày đầu gặp anh tại nơi lãng mạn đó, cô còn nghĩ anh chính là người đàn ông đời này mà cô tìm kiếm.
Hôn lễ của bọn họ diễn ra thật êm đẹp nhưng đêm tân hôn lại thành ra thế này.
Diệp Mộng Dư ngồi trên giường, khuôn mặt cô thất thần nhìn đăm đăm phía trước.
Trên người cô vẫn còn mặc bộ váy cưới màu trắng xinh đẹp, đẹp đến nỗi cô chỉ muốn lập tức cởi ra, xé nát thành từng mảnh, cũng giống như anh đang xé nát trái tim cô vậy.
Nếu anh đã yêu người khác, không muốn cưới cô, vậy tại sao anh lại không nói...Để hiện tại lại khiến cô đau khổ thế này…
Là đau khổ thế này…
Diệp Mộng Dư đi xuống lầu. Ngồi ở phòng khách, Dung Tố Hà đã lẳng lặng nhìn đến cô.
Bà biết con trai mình, con trai rõ ràng không muốn lấy cô nhưng bởi vì bà rất vừa mắt với đứa con dâu này , cho nên bà đã cương quyết ép buộc.
Bây giờ bà đã được như ý nguyện nhưng con trai bà lại tỏ thái độ như vậy, đúng là khiến bà tức chết mà.
“Mộng Dư, con có hận ta không?”
Ngồi trong phòng khách, trên cùng một chiếc bàn, đối diện với nhau, Dung Tố Hà thẳng thắn hỏi cô.
Diệp Mộng Dư suy nghĩ một lúc thì chỉ lắc đầu, đáp lại.
“Là do con đồng ý với cuộc hôn nhân này mà, sao có thể trách mẹ được…”
Sau đó, bọn họ vẫn ngồi ở đó, đối diện với nhau. Có điều mỗi người đều có một suy nghĩ.
Trong tâm Dung Tố Hà rõ ràng cảm thấy vô cùng có lỗi với đứa con dâu này nhưng cho dù là vậy, bà cũng không thể yếu lòng mà chấp nhận người phụ nữ kia vào làm dâu Đường gia bà được.
Nhất định là không thể…
Một tháng sau…
Diệp Mộng Dư vẫn nhu thuận nghe theo lời mẹ chồng, cứ cách vài ngày là sẽ mang đồ ăn trưa đến cho Đường Tư Thành.
Đường Tư Thành là ông chủ lớn của tập đoàn Vạn Lục, nơi anh làm việc đương nhiên chính là tầng cao nhất của toà nhà này.
Diệp Mộng Dư đi lại đến cửa, cô hơi do dự. Đêm qua Đường Tư Thành có về nhà hay không, cô cũng không biết.
Từ sau đêm tân hôn hôm ấy, anh liền sang phòng bên cạnh để ngủ. Bọn họ là vợ chồng có điều lại không ngủ cùng nhau.
Chuyện này nghe có vẻ hơi nực cười…
Diệp Mộng Dư cúi đầu, tâm trạng bỗng nhiên trùng lại. Cô biết cô thích người đàn ông này, còn anh ta thích ai thì cô lại chẳng biết.
Khi cánh cửa mở ra, người ngồi bên trong chợt ngẩng mặt, sau đó nhìn cô bằng ánh mắt lạnh nhạt.
Anh hỏi.
“Lại đến nữa à ?”
Diệp Mộng Dư gật đầu, thành thật đáp.
”Mẹ bảo em mang ít canh bổ đến cho anh, sợ anh vì quá bận rộn mà làm hại sức khỏe…”
Đường Tư Thành hơi gật gật đầu nhưng không có cảm ơn mà là châm chọc. Anh từ tốn nói.
“Hay là bà ấy muốn em đến đây là để tranh thủ tình cảm của tôi?”
Diệp Mộng Dư nghe vậy thì liền mím môi, bởi vì thực chất đó chính là sự thật.
Nhưng cô còn chưa kịp nói gì thì anh đã bồi thêm một câu nữa.
“Nhưng cũng uổng công thôi, lòng dạ tôi sắt đá lắm, loại phụ nữ như em tôi không có hứng thú đâu…”
Trái tim cô đập mạnh sau khi nghe câu nói ấy, cô cố bình tĩnh, chậm rãi đặt chiếc hộp có khắc hoa văn tinh xảo lên bàn.
Sau đó chỉ nói.
“Anh không có hứng thú với em cũng không sao, cho dù thế nào anh cũng không được bỏ qua bữa trưa. Rất có hại cho sức khỏe đấy…”
Sau khi nói xong thì cô liền rời đi, ngồi ở lại hàng chân mày của Đường Tư Thành đã nhíu lại thật chặt.
Thật đúng là phiền phức…
Giữa trưa, nắng nhạt.
Đường Tư Thành híp mắt nhìn ra tấm cửa kính trong suốt.
Nhớ lại gương mặt cùng ánh mắt lúc nãy. Rõ ràng cô ta đã cố ý đến đây để bày ra bộ dáng ấy.
Quan tâm anh à? Hay nói đúng hơn là nghe theo mẹ anh đến đây để dụ dỗ anh đi.
Anh dễ động lòng như vậy sao?
Rất nhanh bên ngoài đã có tiếng gõ cửa. Thư ký Lâm vội vã đi vào thì đã nghe anh nói.
“Mang cái thứ đó ra khỏi phòng tôi.”
Thư ký Lâm nhìn anh sau lại liếc mắt nhìn đến chiếc hộp trên bàn. Đây không biết đã là lần thứ bao nhiêu một người thư ký như cô phải làm loại chuyện này.
Lâm Thinh không nói gì, nhanh chóng gật đầu sau đó liền đi lại cầm lấy chiếc hộp xoay người bước ra bên ngoài.
Đường Tư Thành thở ra một hơi thoải mái, giống như vừa trút được gánh nặng.
Thứ loại tình cảm cố chấp đó, anh không muốn nhận.
Điều anh muốn chỉ là cuộc hôn nhân này mau chóng kết thúc, để anh được tự do thoải mái bên cạnh cô gái mà anh yêu.
Có điều đợi đến khi mẹ anh xui tay nhắm mắt thì chắc cũng còn chờ lâu lắm, hay là anh nên bắt đầu từ cô gái đó.
Khiến cô ta chủ động từ bỏ anh, đường đường chính chính mà từ bỏ anh nhỉ