Đàm Chá mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa màu đen tuyền, giống như vừa mới tắm xong, giọt nước trên ngọn tóc vẫn đang nhỏ giọt. Ngày thường đôi mắt lạnh lùng hờ hững xuyên qua làn sương, càng cho thấy sự trong veo, trìu mến.
Căn phòng của anh rất tối, chỉ có thể nhìn thấy dáng vẻ thư thái của anh, anh dựa lưng vào ghế lộ ra vẻ lười nhát.
Những chiếc cúc thường được cài tỉ mỉ hôm nay bị tháo rời hai chiếc, để lộ lồng ngực với cơ bắp rõ rệt và xương quai xanh dường nét sắc nét. Bờ vai anh mờ mịt không rõ, cả người nhàn nhạt được bao trùm trong sự mơ hồ.
Xa như không thể tiếp cận được. Dường như chỉ là một cái nhìn thoáng qua, và nó giống như một cuộc gặp gỡ tình cờ trong một giấc mơ.
Giống như một tia sáng thoáng qua, khoảnh khắc này đã trôi qua, không còn có thể nắm bắt được nữa.
Ninh Ngôn không khỏi mà nín thở, làm sao cũng không dời mắt được.
Nhưng một người như vậy hôm nay vẫn ở trong phòng cùng với cô mây mưa, và nói vào tai cô những lời yêu thương. Trên tay cô vẫn còn món quà được tặng bởi anh.
“Ngôn Ngôn, sao vậy?”
Giọng nói khàn khàn truyền qua sóng vô tuyến, gợi cảm khiến cả người Ninh Ngôn mềm nhũn.
“Không có gì, em chỉ là đang nhìn ngắm anh.”
Ngăn cách bởi màn hình, cô đưa tay sờ lên mặt của Đàm Chá, tỉ mĩ phác họa, “Em muốn gặp anh.”
“Đây không phải đã gặp rồi sao?” Đàm Chá cười khẽ, không biết là đang cười vì sự tham lam và ngây thơ của cô, hay là tại hành động ngớ ngẩn của cô lúc này.
Cô gái nhỏ chỉ biết xấu hổ. Nhưng Đàm Chá biết rằng bản thân thực sự là quá hạnh phúc.
“Ừm…đã nhìn thấy.”
Ninh Ngôn xấu hổ cúi đầu xuống, xoay người tìm kiếm đồ trong túi để che giấu vẻ căng thẳng.
Lắc lắc chiếc hộp, âm thanh rất nhẹ, không phải là một cái gì đó khủng khiếp như gậy massage. Ninh Ngôn tự nhiên thở phào nhẹ nhõm, cô xác định đã khóa cửa lại.
Mẹ và chị gái đã đi mua sắm dạo phố, họ sẽ không mang đồ ăn tối cho cô. Giờ trong nhà chỉ có một mình cô.
“Mặc đồ ngủ vào trước đã.” Đàm Chá nói.
“À! Được.”
Điện thoại đặt trên bàn học, Ninh Ngôn lấy ra chiếc váy ngủ trong suốt kia, nhưng Đàm Chá ra lệnh nói: “Chưa giặt qua nước, khoan hẳn mặc chiếc đó.”
“Hà?”
“Mặc bộ màu trắng tinh kia.” Đàm Chá giải thích: “Bộ ít vải nhất.”
Quàn áo chưa giặt qua nước mặc lên trên người không thoải mái, yêu cầu của anh rất chu đáo. Nhưng cho đến khi Ninh Ngôn mặc hai chuỗi ngọc lên người, còn không che được quầng vυ", thân dưới cũng không khác gì trần trụi thì cô mới thoáng thấy mình trong gương.
Cả người với nước da trắng sứ, rõ ràng vẫn là gương mặt ngoan hiền ngày thường.
Nhưng cơ thể lại được phơi bày không còn chút liêm sỉ. Bầu vυ" hồng múp bị chèn ép ở giữa bởi chuỗi ngọc đã cứng lên, để lộ chóp hồng. Chuỗi ngọc dưới thân dán chặt trong đường khe thịt của cô, nhẹ nhàng cử động liền cọ xát vào miệng huyệt, cọ vào hột le mẫn cảm của cô.
Có vẻ như có dâm thủy đang chảy ra.
Ninh Ngôn không biết nên che ngực hay che thân dưới của mình, xấu hổ đứng trước ống kính, “Đây thật sự là đồ ngủ sao?”
“Đó là đồ lót.” Đàm Chá ừm rồi nói, “Mãi cứ mặc những hình mẫu dâu tây, thỉnh thoảng cũng nên thử những chiếc mới”.
“Nhưng em rất khó chịu...”
Ninh Ngôn vặn vẹo ưỡn eo, xấu hổ đến mức không nói nên lời: “Phía dưới mắc kẹt rồi.”
“Ồ? Thiết kế chật chội quá sao?”
Thông qua ống kính không sao rõ ràng được bằng khi ôm cô vào trong lòng. Nhưng qua màn ảnh, vòng eo không bằng một nắm và đôi chân thon thả của cô hoàn toàn được phô bày, sự cám dỗ khác hẳn với vẻ ngoài thường thấy.
Cô gái nhỏ của anh rất ăn ảnh. Cái cách sắp khóc nức nở khiến anh khó có thể kìm lòng được.
Ninh Ngôn đứng trước ống kính, đôi gò căng mọng trắng trẻo non nớt đầy đặn cùng đường khe cực khít. Làn da còn đẹp hơn cả so với ánh ngọc, dưới lớp lông mu thưa thớt, những giọt nước nhẹ lắc lư giữa những viên ngọc.
“Anh mau xem...”
Tuy không nhìn thấy mặt cô gái nhỏ, nhưng không cần nhìn cũng biết mặt cô hẳn là đỏ bừng.
Cô giang rộng hai chân trước ống kính, để lộ vùng kín sâu thẳm, dây buộc ở đùi kéo ra đường cong. Thân thể mềm mại xinh đẹp đã được phô bày trọn vẹn, Đàm Chá hít sâu một hơi, khàn giọng nói: “Anh không nhìn rõ.”
“Nhưng chỗ này, chỗ này bị kẹt rất khó chịu.”
Ninh Ngôn kéo lấy chuỗi ngọc từ miệng huyệt.
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Đàm Chá đã nhìn thấy nụ hoa nhỏ đỏ ửng đang dựng đứng trên môi đầy hưng phấn phía trên miệng huyệt, đúng là ửng đỏ như nhỏ máu, và chúng cần được xoa dịu khẩn cấp.
“Ngôn Ngôn, quay người lại đi.” Anh ta chậm rãi dẫn dụ cô: “Đúng vậy, ở vị trí này, khom eo xuống, mông nhấc lên một chút. Hãy chỉ cho anh xem nơi em đang mắc kẹt.”
Nhưng như thế này đâu phải là chỉ nơi bị mắc kẹt không thoải mái đâu.
Nơi mà cô đang ướt nhẹp và khơi dậy từng cơn nhột nhạt đều bị anh nhìn thấy cả.